Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 4:
Tôi háo hức hỏi:
“Thế… mẹ thấy cậu ấy có được không?”
Mẹ nhéo má tôi, giọng đầy hào:
“Không hổ là con gái mẹ, mắt nhìn người giống mẹ y chang. Nhìn là biết học giỏi, lễ phép, chững chạc, nói năng có chừng mực. Mới nãy ba con còn nói chuyện với nó dưới nhà, còn bảo không tìm khuyết điểm nào luôn.”
“Giờ cứ yêu đương bình thường đi, chuyện này tính . nếu nó dám bắt nạt con, ba mẹ không phải dạng đâu.”
Tôi ôm lấy mẹ nũng nịu:
“Con đúng là quá may mắn làm con của ba mẹ!”
“Không không, là ba mẹ mới may mắn có được con gái xinh đẹp thông minh con đấy chứ.”
“Khụ khụ..”
Ba tôi gõ cửa, giọng bình thản không giấu được nụ cười:
“Thôi đừng tâng bốc nhau nữa, xuống ăn khuya đi.”
Mẹ con tôi nhìn nhau cười, đồng thanh: “Dạ!”
Quay lại trường, nhịp ôn vẫn gấp rút cũ.
Tạ Tri Tiết và giúp tôi ôn tập, bổ sung lỗ hổng kiến thức, thành tích của tôi tiến bộ vùn vụt.
Tống Diệc đám choáng váng không tin nổi.
phải thôi, ba mẹ tôi vốn là dân học giỏi, tôi có thể kém tới đâu?
kia tôi cố tình giữ điểm ở mức trung bình chỉ vì không muốn làm lung lay hình tượng Tống Diệc vẽ về tôi.
Cậu ta là kiểu dễ cảm vẻ ngoài hơn là bản chất.
Đấy, tôi giỏi một là cậu ta khó chịu liền.
“Cậu vì theo đuổi Tạ Tri Tiết chịu khó thế cơ à? Tính ở lại trong nước học đại học với cậu ta luôn hả?”
Tôi hỏi ngược lại:
“Không được à?”
Sắc Tống Diệc tối sầm lại.
“Kiều Thư, cậu cắt đứt với cậu ta ngay tôi!”
Tôi cười nhạt:
“Xin lỗi, không làm được.”
Cậu ta c.h.ế.t lặng rõ ràng không ngờ tôi sẽ từ chối thẳng vậy, cắn răng nghiến lợi từng chữ:
“Được lắm. Cạu tốt nhất là đừng hối hận.”
Ngay đó, cậu ta tuyên bố tuyệt giao, còn kéo nhóm thân lập tôi.
Tôi vui mức đêm không ngủ được.
Đang thiếu cớ để dứt khỏi nhóm đó đây!
Chỉ tội , Tống Diệc tuyên bố sẽ theo đuổi nào ấy đồng ý thì thôi.
Không ít học còn đặt cược xem cậu ta sẽ tỏ tình bao nhiêu lần mới dừng.
mức đêm không chợp mắt nổi.
Tôi lập chuyển khoản ấy một khoản “tổn thất tinh thần”.
ấy lập đổi sắc :
【Lại là một ngày tuyệt đẹp! Ngủ ngon nhé (^▽^)】
Những ngày tháng đều đều dồn dập cứ thế trôi qua.
Trong tiếng ve râm ran giữa mùa hè rực lửa, kỳ đại học cuối kết thúc.
bước khỏi phòng , tôi lập nhìn thấy Tạ Tri Tiết giữa đám đông.
Hiếm thấy cậu ấy có chút căng thẳng vậy, yết hầu khẽ động:
“Thấy sao ?”
Tôi vẻ thần bí:
“Còn phải xem cậu có chịu thực hiện nghĩa vụ trai không .”
Tạ Tri Tiết đúng là kiểu người xấu xa .
Suốt mấy tháng ôn , cứ đồng hồ báo thức sống, mỗi ngày đều thúc giục tôi học hành, không sót một ngày.
lại chẳng tí phúc lợi nào, cậu ta là người cổ hủ, bảo thủ, mức từng nói câu:
“Học là học chính mình.”
Nghe tụt mood không chịu được.
Tôi giận dỗi, Tạ Tri Tiết bất đắc dĩ, đành hứa: kỳ đại học, tôi muốn làm gì được.
Và cậu ấy luôn nói được làm được.
Lúc này, cậu ấy đưa tôi bó hoa đặt , rất điềm nhiên nắm tay tôi ngay cổng trường, mặc ánh mắt sững sờ của đám đông xung quanh.
Tôi còn sốc hơn họ:
“Trời ơi, đang đứng ngay cổng trường đấy! Cậu không sợ ảnh hưởng xấu à?”
“Ừm, xong , không còn tính là yêu sớm nữa.”
“Thế… hôn một đi?”
Tạ Tri Tiết đúng thật định cúi xuống hôn thật, tôi giật mình che miệng cậu ấy lại.
“Nhiều người quá đi!”
Hiếm tôi đỏ .
Hôn đầu tiên để thế này thì… tầm thường quá còn gì.
Tạ Tri Tiết bỗng “thức tỉnh thuộc tính” nào đó, rất có hứng thú quan sát việc tôi đỏ .
Thậm chí cậu ta còn nghiêm túc đề nghị:
“Vậy… đi chỗ nào không có người đi?”
Ý kiến hay!
Tối hôm đó, tôi dẫn cậu ấy …
Nhà tôi.
Ba mẹ tổ chức tiệc nhỏ chúc mừng tôi xong.
Tôi mời Tạ Tri Tiết, và mấy người trải qua sàng lọc ngược của tôi.
Tất chúng tôi đều đủ tuổi, nên được phép khui một chai rượu vang.
Chắc tôi thừa hưởng tửu lượng kém cỏi của mẹ, mới một ly bắt đầu xây xẩm.
Không khí nhanh chóng trở nên thân mật, chưa bao lâu rủ nhau chơi trò chơi.
Tôi lén chuyển một khoản “phí đánh lạc hướng”.
ấy đếm số 0 trên màn hình, mắt sáng rỡ hẳn :
“Cậu yên tâm, tối nay đảm bảo không ai quấy rầy hai người đâu!”
Tạ Tri Tiết: “…”
Tôi dắt cậu ấy băng qua hành lang quanh co, lảo đảo đình nhỏ giả sơn.
“Nơi này không có ai , nào nào hôn đi!”
Cậu ấy bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vành tai đỏ ửng.
“Kiều Thư, cậu say , về phòng nghỉ đi nhé?”
“Không!”
Tạ Tri Tiết không biết làm gì, sợ tôi ngã, sợ tôi làm ầm , đành ngồi xuống bế tôi ngồi vào lòng.
Tôi ôm cổ cậu ấy cúi xuống hôn tôi, do trời tối quá, lại chỉ hôn trúng… cằm.
Lần thứ hai, hôn môi trên.
Lần thứ ba, lại lệch nữa.
Tiếng thở bắt đầu dồn dập, nhịp tim vang rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Một giây , gáy tôi được bàn tay nóng bỏng của cậu ấy đỡ lấy, mùi xà phòng dịu nhẹ quẩn quanh nơi chóp mũi.
Trong lúc mơ màng, tay tôi mò cơ bụng săn chắc.
Tôi thở dài sung sướng:
“Trời ơi… cảm giác sướng thật đấy!”
Ký ức cuối của tôi là tiếng cậu ấy khẽ gằn, lúng túng:
“Đừng… đừng có sờ loạn…”
…
Hôm , các lớp tổ chức họp .
Mấy lớp đặt chỗ tại một nhà hàng.