Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
hôm , mẹ tôi đầu điên cuồng dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho tôi.
Bà dùng mọi cách có thể để “chia đôi” tiền tôi.
Tối hôm ấy, khi mẹ đang gắp thịt vào bát tôi, tôi đặt đũa xuống và :
“Mẹ, con sắp phải đi công tác xa. Công ty có quy định mới, nếu thăng chức buộc phải có kinh nghiệm công tác ngoài tỉnh.”
Mẹ lập tức nổ tung:
“ mẹ biết làm gì để nấu cơm, dọn nhà cho con nữa?! Còn làm kiếm được tiền con?! Đúng là mọc cánh rồi ha! Năm xưa chọn đại học cũng cứ đi học xa, không phải mẹ lén đổi nguyện vọng chắc con chẳng giờ quay về nhà nữa! Không được! Con không được đi!”
【Tổn thất cơ hội ngầm: Vì sự kiểm soát của bạn, con gái tiếp tục mất đi cơ hội phát triển bản thân. Theo mức lương sau thăng chức 5 năm → bạn cho con gái: 3.800.000 】
“Không phải! Không phải !” – Mẹ cuống cuồng xua tay. “Nó đi đi! Là mẹ không ngăn cản!”
Tôi mỉm dịu dàng:
“Con tự nguyện chối đi công tác, mẹ không bồi thường tổn thất gì cả.”
“Mẹ, con là con gái mẹ, nỡ để mẹ phải gánh khoản nợ lớn này?”
Mẹ mừng rỡ chớp mắt:
“… những khoản nợ trước …”
Tôi mỉm nhẹ nhàng:
“Không đời nào.”
Nợ không thể ít quá, kẻo “ghẻ lở nhiều rồi cũng không sợ ngứa”. Nợ hiện tại vừa đủ khiến mẹ phải dốc sức, đau đớn mà , giống như tuổi thơ của tôi – không đủ đói để chết, nhưng không giờ được no.
Cũng như tôi từng sợ mẹ, giờ mẹ cũng đầu sợ tôi.
9
Em trai lại giục mẹ tôi tiền.
Hôm ấy, mẹ tôi một tấm danh thiếp:
“Tiểu Vũ à, người này hiền lành, chăm , thương vợ. Con lấy anh tuyệt đối không thiệt.”
Tôi mở ảnh đại diện: Một con hổ cõng búp bê AI đeo kính râm.
Tôi hỏi thẳng:
“Mẹ, anh định nhiêu tiền ?”
“Con ngốc, gì ! Mẹ đâu phải bán con gái, gì !”
“Mẹ, con không thể để mẹ nuôi con không công. Ít nhất cũng phải để anh bù lại cho mẹ chút ít.”
Mẹ đầu vòng vo:
“Con đừng ! Trên đời này không có chuyện ‘nuôi con không công’. Sự ra đời của con chính là món quà quý giá nhất đối với mẹ.”
“Cảm ơn mẹ. Nhưng giờ con đã thành con gái nhà người rồi, là cú sốc lớn với mẹ, đúng không? cứ để anh bù đắp chút tổn thất tinh thần đi.”
Giọng mẹ lập tức run rẩy qua đoạn ghi âm:
“Con hiểu được như mẹ mừng lắm. Con rời xa mẹ khiến mẹ đau lòng quá. Nhất định phải nó bồi thường tổn thất tinh thần cho mẹ!”
Tôi nhếch môi :
“Mẹ nhiêu?”
“88,88 thôi, lấy số đẹp.”
“Được.” – Tôi đáp rất sảng khoái.
Lát sau, tôi nhận được một lời mời kết bạn kèm tin nhắn:
“Mặt dày! 88,88 ! Có bán cũng chẳng được từng ấy!”
“Con gái theo tao không đến 100 cũng 50, mơ lấy tao chắc?”
“Mặt thân hình như , 200 /đêm tao còn chê.”
Tôi lời:
“Tôi có tôi anh à?”
“ mẹ 88,88 là ?”
“Với loại như anh, có 8.888,88 tôi cũng không thèm. Với cái giá , anh mẹ tôi luôn đi.”
Ngay sau , mẹ tôi nhắn tin dồn dập:
“ không ưng nó còn bảo tao đi ?!”
“ cố tình kiếm chuyện đúng không?!”
Tôi thản nhiên lời:
“Mẹ hỏi con về , chứ có hỏi con có anh không đâu.”
Mẹ định phản bác, AI vang lên:
【Làm phiền con gái giờ làm việc, bồi thường: 200 】
Mẹ im bặt.
Mười phút sau, tôi nhận được cuộc gọi trung tâm cấp cứu 120:
“Xin hỏi Lâm Tiểu Vũ phải không? Mẹ bị ngất, mời đến bệnh viện gấp.”
10
Mẹ tôi bị tôi làm cho ngất xỉu.
Nhà tôi có tiền sử huyết áp cao, càng lớn tuổi càng dễ đột quỵ vì cảm xúc.
Tỉnh lại, việc đầu tiên mẹ làm là nắm tay tôi, cầu xin:
“Mẹ xin con… giải trừ chế độ chia đôi được không?”
“Mẹ không con tiền nữa, xin con tha cho mẹ…”
“Mẹ thật sự không nổi hơn 1 triệu đâu…”
Tôi dịu dàng mỉm :
“Mẹ ơi, là mẹ tự cầu áp dụng chia đôi trước đấy chứ.”
“Mẹ lúc 200.000 là tháo gỡ! Là con đẩy mẹ vào đường cùng!”
Tôi thở dài:
“Mẹ, bây giờ mẹ thấy đau khổ lắm đúng không?”
“Con xem?”
“Nhưng mẹ ơi, suốt những năm tháng con chưa thể tự lập rời khỏi mẹ, mỗi phút mỗi giây con cũng đau khổ như . Khi ấy mẹ gọi là ‘tình thương’. Giờ con đang mẹ bằng chính cách mà mẹ từng con thôi.”
Mẹ tôi tuyệt vọng.
Bà ở viện không dám để tôi chăm, sợ bị tính tiền. Mọi người phòng đều chửi tôi bất hiếu, nhưng mẹ không dám bênh, đành cắn răng khen tôi là “con gái hiếu thảo”.
Cuối tháng, em tôi đến viện mẹ 200.000.
Mẹ thở dài, nó một chiếc thẻ:
“ này có 200.000, mau đi mua nhà, vợ, nối dõi tông đường.”
Tôi nhìn chiếc thẻ, chìm trầm tư…