Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7.

Có lẽ mấy hôm tôi nằm viện, trong nhà vắng người, nên hôm nay tâm trạng Uyển Uyển rất tốt.

Cô ta uống liền hai bát canh nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương vốn xinh lại càng đỏ hồng kiều diễm.

Ánh Trần Viễn gần như dính chặt vào cô ta.

Tôi múc thêm anh ta một bát, nở nụ cười lấy lòng: “Trần Viễn, anh uống nhiều một chút, em nấu lâu lắm đấy.”

Anh ta liếc tôi, hừ lạnh trong mũi, rồi mới cầm bát lên như ban ơn.

Ăn xong, tôi lén đổ hết phần canh còn lại, rửa kỹ nồi.

Ngoài phòng khách, Uyển Uyển khó chịu cởi áo khoác, mặc áo hai dây ôm sát, càu nhàu: “Mới tháng 5 mà sao nóng thế này?”

Trần Viễn liền tìm quạt tay, ân cần quạt cô ta.

Tôi lấy cớ bệnh viện thủ tục xuất viện.

Anh ta gật đầu: “ , tối về sớm nấu cơm.”

Tôi chờ trong hành lang, nhớ lại kiếp trước – sau khi Trần Viễn uống canh, khoảng nửa tiếng là không chịu nổi.

Đợi đến lúc thấy thời gian đến, tôi gõ cửa nhà thím .

Tôi khóc lóc nói đến xin lỗi Trần Viễn và Uyển Uyển, nhờ mọi người chứng, từ nay nếu Uyển Uyển đánh tôi, tôi hứa sẽ không phản kháng nữa.

Thím bất bình: “Rõ ràng ra tay trước, sao còn bắt cháu không chống trả?”

Tôi rưng rưng: “Thím ơi, Trần Viễn giận đến nỗi 5 không vào bệnh viện thăm cháu, cháu lo lắng lắm…”

Thím liền gọi thêm mấy người phụ nữ trong khu. Nghe bảo là gia đình, họ bỏ cơm tối theo.

Một đoàn người đông đúc kéo tới nhà tôi.

Tôi hít sâu, gắng giữ bình tĩnh, mở cửa bước vào.

Trong phòng khách quần áo vứt vãi, cửa phòng ngủ mở toang, bên trong vang ra tiếng nam nữ quấn quýt.

“Anh… anh nhẹ thôi…”

“Uyển Uyển… bảo bối ngoan… anh đang mơ sao…”

Vài bà thím dày dặn kinh nghiệm liếc nhau, ai kinh hãi.

8.

Hai kẻ trong phòng mải mê hoan lạc, hoàn toàn không biết có người đến.

Mãi đến khi mấy bà thím xông thẳng vào, Uyển Uyển mới hoảng hốt như thấy ma vào ban , hét chói tai đến nhức óc.

Trần Viễn trần truồng nhảy xuống giường, mấy ánh dồn vào chỗ kín của anh ta, khiến vài bà không nhịn trầm trồ.

Anh ta luống cuống xoay người, quấn chăn che Uyển Uyển, rồi vội vã kéo gối che ngang hông.

“Khương Lan! Ai cô dám dẫn người lạ vào nhà?” – Anh ta đỏ gầm lên với tôi.

Tôi hoảng loạn lùi lại, ôm khóc nấc: “Trần Viễn, người đang gì vậy? Cô ta là em anh mà!”

Một bà thím hét lớn: “Hôm nay tôi mới mở rộng tầm ! Anh em loạn luân, xưa phải bị dìm lồng heo rồi!”

Uyển Uyển gào lên: “ người nói bậy! tôi… tôi không phải anh em ruột, không có m.á.u mủ!”

Thím mắng: “Không ruột rà thì l.o.ạ.n l.u.â.n chắc? Ngẩng đầu lên mà nhìn! Ảnh cưới anh chị cô treo ngay kia kìa!”

Mọi người nhao nhao: “Đúng vậy! Không ngờ đốc Trần bề ngoài nho nhã, hóa ra lại ngủ với em nuôi!”

“Bảo sao mai mối Uyển Uyển, dù điều kiện tốt mấy chẳng ưng ai. Thì ra là dính dáng với anh rồi!”

Tôi run rẩy ngồi sụp xuống đất, miệng lẩm bẩm trong nước : “Hèn chi đánh tôi… hèn chi cưới một năm mà từng chạm vào tôi…”

Ánh mọi người nhìn Trần Viễn đầy khinh bỉ.

Rồi lại liếc sang Uyển Uyển, chậc lưỡi: “Nhìn cái hồ tinh kia kìa, anh chắc bị vắt kiệt rồi, còn đâu phần chị dâu!”

“E là bọn họ dính dáng từ lâu, thật ghê tởm hết chỗ nói!”

Uyển Uyển trợn trắng , không biết thật hay giả mà lăn ra ngất.

Trần Viễn điên cuồng, gào thét gọi tên cô ta.

Không còn tâm đến diện, anh ta trần truồng nhảy xuống, chộp đèn bàn ném thẳng vào đám phụ nữ: “Cút! Biến hết tôi!”

Mấy bà hoảng hồn, vừa chửi vừa vội vàng lùi lại.

9.

Uyển Uyển bị Trần Viễn đưa trong đêm, không biết giấu ở đâu.

Trần Viễn là đốc nhà máy, không bỏ việc, dày tiếp tục như thường. tránh gặp bà cô hàng xóm, hắn dọn vào ở hẳn trong văn phòng.

nào mấy bà cô thay phiên đến an ủi tôi, nhân tiện dò hỏi: suốt năm nay, tôi không nhận ra chút gì bất thường sao?

bà còn thi nhau nhớ lại những lạ lạ giữa anh em nhà họ Trần trước kia, càng nói càng loạn.

Tôi lắc đầu, không thích chẳng phủ nhận.

Tôi một lần nữa đề nghị hôn, Trần Viễn không đồng ý, còn gọi người trong nhà máy đến .

Hắn cứng miệng nói hôm đó uống say, nhận nhầm người, quần áo vừa cởi thì tôi dẫn người vào, gây ra “lỗi lầm lớn gì”.

Hắn lại nói tình cảm tan vỡ, nên không hôn.

Tôi không hiểu, đến nước này rồi, tại sao hắn vẫn khăng khăng không chịu hôn.

Nghĩ mãi mới dần hiểu ra… nếu cưới “em nuôi” cùng hộ khẩu, vốn dĩ không vẻ vang gì.

khi hôn nhân không có tì vết, con đường quan lộ của hắn mới thuận lợi.

Mà tôi, một cô nông thôn không cha không mẹ, lại một lòng thích hắn, dễ dàng hắn nắm trong tay.

Khó trách kiếp trước, hắn tình nguyện lén lút với Uyển Uyển suốt 20 năm, nhưng từng nói đến hôn.

Hắn lợi dụng tôi triệt : ra ngoài tung tin tôi sảy thai tổn hại sức khỏe nên không sinh con, còn giả vờ tình sâu nghĩa nặng, dựng hẳn hình tượng người chồng mẫu mực.

Hắn thì danh lợi song thu, sự nghiệp và tình cảm đều có.

Cớ gì, đời tôi phải chôn vùi theo hắn?

Tôi òa khóc trước người : “ tôi kết hôn một năm, anh ta từng đụng đến tôi. Tôi cứ tưởng cơ anh ta có vấn đề. Nhưng hôm đó bà đều thấy rồi, anh ta rõ ràng rất bình thường…”

Mọi người lập tức phụ họa chứng: “Chứ còn gì nữa! tôi nhìn rõ lắm, chỗ đó của đốc Trần… chẳng có bệnh tật gì hết!”

Người khó xử: “Hai vợ chồng suốt một năm mà thật sự từng…?”

Thím vỗ đùi cái đét: “Còn giả sao ! Tội nghiệp con bé, ngại không dám nói, may tôi gặng hỏi mới chịu thừa nhận!”

thất bại, cuối cùng Trần Viễn phải về nói trực tiếp với tôi.

Hắn không còn cái vẻ ngạo mạn thường , nhỏ giọng: “Uyển Uyển là em tôi, tôi với không nào ở bên nhau. Hôm đó tôi uống rượu say, nhận nhầm thành em, em đừng bụng. Sau này ta sẽ sống thật tốt.”

Từ thái độ ngạo nghễ quay sang nhún nhường, khiến tôi thấy nực cười.

Không phí công diễn kịch với hắn, tôi dứt khoát lật bài ngửa: “Trần Viễn, anh nghĩ trên đời này ngoài anh ra thì tất đều là kẻ ngốc à? anh dùng ống thép đánh gãy tay tôi, tưởng giả vờ một chút là lừa thiên hạ sao?”

Tôi rút ra bệnh án và phim X-quang hôm nhập viện.

“Tôi định thương tích, bác sĩ chứng minh lời tôi không sai. Đập vào tủ tuyệt đối không gãy xương như thế này.

Anh lấy tôi bình phong, vừa tiện vụng trộm với Uyển Uyển, vừa không ảnh hưởng việc thăng quan tiến chức.

Nếu anh không đồng ý hôn, tôi sẽ thế giới biết: đốc Trần bạo hành vợ, ngoại tình với em nuôi!

Anh nghĩ kỹ xem, rốt cuộc gì.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương