Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc ly hôn, anh quỳ trước cửa Cục Dân chính, khóc hỏi tôi:
“Em có thể đừng ly hôn được không?”
Anh nói, tiền anh kiếm được là để tôi có cuộc tốt đẹp hơn. Nếu tôi rời đi, tất những điều đều trở nên vô nghĩa.
Tôi hỏi anh:
“Vậy lúc anh qua lại Lâm Sinh Sinh, sao không nghĩ đến chuyện anh kiếm tiền là vì tôi?”
Anh nghẹn ngào, không nói nên lời.
Tôi thở , giọng nhẹ nhàng mà mệt mỏi:
“Anh cô cũng xứng đôi đấy. người tốt nhau đi, tôi rút lui.”
1
Thời đại học, tôi Trình Mặc từng là cặp đôi mẫu mực khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Chúng tôi quen nhau sớm, nhập học đầu tiên khi tập trung, chúng tôi đứng cạnh nhau. Anh nhìn tôi, cười tít mắt hỏi tôi tên gì.
Khi đó, anh tám tuổi, tôi cũng tám tuổi. Trong sáng như giọt sương sớm.
đó chúng tôi yêu nhau. Gần một kéo mập mờ, anh vì muốn tỏ đã xếp một vòng nến dưới ký túc xá nữ, cuối bị cô quản lý tạt ướt như chuột lột.
Hôm trông anh thảm, nước nhỏ tí tách trên mặt, nhưng bó hoa anh trong lòng không hề bị ướt.
Tôi nói:
“Trình Mặc, anh chờ gì nữa?”
Anh sững lại, rồi lao đến chặt lấy tôi.
Xung quanh ồn ào, anh nhìn tôi, xúc động đến nghẹn ngào.
Anh nói:
“Yên Yên, anh cứ tưởng mình đang nằm mơ.”
Cứ thế, chúng tôi nhau. Tôi nhớ hôm đó trăng tròn, bản tin nói đó là siêu trăng hiếm gặp trong mấy chục .
Trình Mặc ngốc nghếch nắm tay tôi, dắt tôi đi quanh sân trường hết vòng đến vòng khác, đến tận giờ giới nghiêm mới chịu đưa tôi về.
Qua cánh cổng, anh cười rạng rỡ nói:
“Yên Yên, anh yêu em, đều yêu em.”
Tôi anh đều là mối đầu. Khi đó, chúng tôi đều rằng , yêu cũng sẽ mãi , chúng tôi có thể yêu nhau đến khi biển cạn đá mòn.
2
khi nhau, thế giới Trình Mặc lại tôi.
Anh học giỏi, cũng đẹp trai, xung quanh không thiếu người thích thầm, nhưng anh cực kỳ biết giữ khoảng cách. Theo lời bạn phòng anh , đến một con muỗi cái cũng chẳng nói được anh quá câu.
Anh luôn chạy theo tôi. Sáng dậy là đã đến dưới ký túc xá chờ.
đó chúng tôi ăn cơm, học, làm mọi thứ.
Người xung quanh ai cũng ngưỡng mộ, nói Trình Mặc là mẫu đàn ông hiếm có.
Trình Mặc cũng thích ánh mắt ghen tị , càng ra sức đối xử tốt tôi.
Anh nói, đàn ông sinh ra là để chiều vợ.
Đó là lần đầu tiên anh gọi tôi là “vợ”. Trước đó tôi luôn thấy từ sến súa lố bịch.
Nhưng khi từ thốt ra từ miệng anh, tôi lại bất chợt hiểu ra một kiểu lãng mạn ngây ngô, thấy ngọt đến lịm tim.
3
Trình Mặc không có nhiều tiền.
Gia đình anh tôi đều bình thường. Mỗi tháng gom tiền đứa lại, chi tiêu dè sẻn từng chút.
Nhưng tuổi tám, chín, chúng tôi chẳng cần gì nhiều. Một bữa cơm vài đồng căn tin cũng đủ khiến chúng tôi vui vẻ.
Trình Mặc hay nói, anh không có hoài bão to lớn gì. gặp được tôi là đủ rồi, muốn tôi qua .
Tôi không chê anh nghèo, cũng chẳng đòi hỏi anh phải thành đạt. Tôi nghĩ, cần yêu nhau có thể vượt qua đêm cuộc .
Khi đó, tôi nghĩ yêu sẽ không bao giờ thay đổi.
Làm sao mà thay đổi được? Tôi càng yêu anh nhiều hơn.
ba, trước khi ngủ tôi đọc được một bài đăng kể về người chồng vì nhân mà đánh vợ cũ giữa đường chung . Tôi nổi giận, tiện tay gửi bài đó Trình Mặc.
càu nhàu anh:
“Đàn ông đều thay lòng đổi dạ hết à?”
Anh không trả lời. mấy phút , anh đã đến dưới ký túc xá, nhắn tôi:
“Em xuống đây đi.”
Anh một thùng đầy đồ ăn vặt đặt trước mặt tôi, rồi tôi thật chặt, nói:
“Vợ ơi, đừng sợ, anh sẽ không như vậy đâu. nếu anh phụ em, anh c.h.ế.t không toàn thây.”
Anh nói nghiêm túc.
Mãi nhiều , mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt trong veo yêu kiên định anh.
Đó là Trình Mặc tuổi mươi — có nguyên tắc, có ranh giới, biết đúng biết sai.
Khi , có lẽ anh cũng không ngờ được, sẽ có một chính tay anh đẩy tôi xuống vực sâu.
4
khi tốt nghiệp đại học, tôi Trình Mặc đều được giữ lại học tiếp cao học trường.
Chúng tôi học phòng thí nghiệm khác nhau, tòa nhà cách xa nhau.
Bọn tôi thuê một căn hộ nhỏ ngoài trường, nuôi một con mèo hoang nhỏ tên là Ya Ya.
Mỗi , Trình Mặc lái xe điện chở tôi đến phòng thí nghiệm. Bữa trưa bữa tối, phần lớn anh đều đến tìm tôi, thỉnh thoảng mới ăn nhóm anh.
Buổi tối, anh lại đến đón tôi về nhà.
Chúng tôi như một cặp vợ chồng già – ban ai làm việc nấy, tối về nhau đọc sách, xem phim, hay mèo chơi.
tôi Trình Mặc đều yêu Ya Ya. Cứ lấy nó gọi là “con gái”, hôn mãi không chán. Nó thật sự đáng yêu.
Có lúc Trình Mặc mẹ con vào lòng, dụi đầu vào tôi làm nũng:
“Vợ ơi, khi nào mình cưới đây? Anh muốn cưới em quá rồi.”