Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Giả cái gì mà giả? tay này là vàng bạc , có hóa đơn đàng hoàng! Ai dám giả? không muốn giải quyết thì để em giải quyết trước!”
Trần Minh nghe giọng tôi không ổn liền vội vã nịnh nọt, ghé sát ôm tôi:
“Nghe vợ! Em sao thì làm vậy, mọi thứ em làm trọng, tuyệt đối không để em chịu thiệt!”
buổi sáng tôi chưa uống ngụm nước nào, tưởng đến nhà Trần Minh có thể nghỉ ngơi một chút.
Không ngờ, xuống xe một đám người chặn lại.
Pháo giấy tung bay, trước cửa nhà Trần Minh người chặn cửa còn đông gấp đôi bên nhà tôi!
Đặc biệt là, biết từ nào Lý Hồng Linh lại lọt vào đám người chặn cửa bên nhà trai.
Một tay ta giơ điện thoại, một tay chìa ra đòi t.h.u.ố.c lá mừng.
Tôi bật cười bất lực — sao lại có người chặn cửa bên nhà gái lại qua chặn cửa bên nhà trai, muốn “ăn” hai đầu thế này?
lệ, bên nhà trai chặn cửa để thử thách cô .
Nhưng này, một người phụ nữ trung niên như Lý Hồng Linh lại đứng giữa đám , giọng hô to nhất:
“Năm mươi cây thuốc mừng, không thì hôm đừng mong qua cửa này!”
Đám xung quanh lập tức hùa :
“Đúng! Năm mươi cây, không thiếu một cây! không, hôm cô phải tôi về nhà!”
“Năm mươi cây? Dì, mình là con với nhau mà, sao dì không giúp còn nâng giá thế?” – Trần Minh cũng khó hiểu.
“Trần Minh, chuyện này không liên quan đến cháu, lần này chặn là chặn cô , thuốc là cô phải đưa, liên quan gì cháu!”
Ánh mắt Lý Hồng Linh dán chặt vào tôi:
“Sao hả? Cửa nhà họ Trần đâu có dễ vào, mau thuốc !”
Giữa thời tiết nóng hầm hập, nhiệt độ ngoài trời ít nhất bốn mươi độ, tôi đói đến n.g.ự.c dán vào lưng, lại mang giày cao gót, chân run muốn đứng không vững. Tôi buồn mặc , quay lại :
“ thuốc tới!”
mấy chốc có người mang thuốc đến, đám lợi dụng chiều cao và sức mạnh, đưa tới giật sạch. Lý Hồng Linh nhanh tay chộp một túi nhựa đỏ.
Nhìn thấy mấy cây thuốc kẹp dưới nách đám , Lý Hồng Linh cau mày:
“Tôi chưa , mang thêm mười cây nữa! không hôm tôi nằm lăn ra đất, các người đừng hòng qua!”
xong, ta xúi giục đám người xô đẩy. Dù Trần Minh và Lâm Nam cố gắng che chắn cho tôi, nhưng tôi vẫn đẩy như trên tàu lượn, thì sang bên này, thì sang bên kia.
Người choáng váng, không thể tự giữ thăng bằng — quá lố bịch!
Tôi không chịu nổi nữa, hét lớn:
“Đủ !!!”
Tiếng ồn ào lắng xuống đôi chút, tôi lạnh mặt :
“Thuốc cũng đưa , phong bì cũng phát . cửa nhà họ Trần khó vào đến vậy, thì tôi không vào nữa!”
xong tôi quay người định bỏ .
Trần Minh vội kéo tôi lại dỗ dành, bố mẹ chồng tương lai cũng đứng ra thương lượng với Lý Hồng Linh.
Đám phù rể nhân cơ hội đẩy chúng tôi vào .
Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng vào nhà!
Sau lưng, mấy gã thuốc ngồi hút phì phèo, hút bàn:
“Hôm đúng là đáng, lời hẳn hai cây thuốc!”
“Ừ, hiếm lắm mới gặp nhà nào cho thuốc mừng cây thế này!”
Tất nhiên cũng có người không hài lòng, như Lý Hồng Linh.
ta lườm tôi, giọng gay gắt:
“Chưa thấy cô nào keo kiệt thế này, đúng là mất hứng!”
Lâm Nam chịu không nổi định xông cãi, tôi vội kéo cô ấy lại:
“Thôi, đừng chấp, kẻ xấu sẽ có người trị.”
Về đến nhà Trần Minh, mọi người nghỉ ngơi chút.
Tôi tay ra, đeo vào cổ tay.
Nghĩ đến chuyện mất sáng , tôi vẫn thấy bực.
Dù là giả, nhưng xảy ra chuyện như vậy đám cũng khiến tâm trạng phá hỏng.
Cũng may, chiếc ngoại để lại tôi vẫn giữ .
Sau khi đến khách sạn tổ chức tiệc , nhiếp ảnh gia bảo chúng tôi nhân chưa có khách thì thay váy , ra sân khấu chụp vài tấm hình trước.
Chiếc tay dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.
Dù kiểu dáng khá cũ, nhưng nhờ tay nghề tinh xảo, giá trị không hề nhỏ; lại hợp với những viên kim cương vụn trên váy , càng rực rỡ chói mắt.
Dù tập dượt trước, nhưng khi đứng ngoài cửa hội trường chờ vào, tôi vẫn không khỏi căng thẳng.
tiếng hô phấn khích của MC bên :
“Xin mời cô vào~”
Cánh cửa hội trường mở ra, vang bài hát tiếng mà tôi yêu thích nhất.
Tôi hít một hơi sâu, khoác tay bố, từ từ sân khấu.
hội trường tối om, chỉ có hai luồng sáng: một chiếu tôi, một chiếu Trần Minh.
Trần Minh đứng giữa sân khấu, mắt hoe đỏ.
siết chặt ống quần, rõ ràng đang cố kìm nén cảm xúc.
Trần Minh vốn là người dễ xúc động, chỉ cần dính tới chuyện của tôi là dễ rơi nước mắt.
Nên tôi cũng quen , không cảm xúc của lây sang.
Nhưng đến khi ngang Lâm Nam — cô ấy cắn chặt môi, khóc nức nở không thành tiếng — thì tôi thực sự không kìm nữa.
Tôi và Lâm Nam là bạn thân 26 năm, tính cô ấy vốn phóng khoáng; chúng tôi hứa sẽ không khóc lễ của nhau để khỏi làm lem lớp trang điểm.
Tôi quay mặt sang hướng khác, cố gắng không nhìn cô ấy.
Nhưng lòng lại nghèn nghẹn, mũi cay cay, nét mặt thì chắc khá hơn khóc là bao.
Tôi ánh đèn sân khấu di chuyển mỉm cười gượng gạo.