Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm ấy, kỳ thi đại học vừa kết thúc, tôi cùng bạn trai tham dự dạ tiệc tốt nghiệp. Trong tiếng nhạc men rượu, tôi uống đến mức không tỉnh táo.
Lúc mở mắt ra, toàn thân tôi lạnh toát, trên da vẫn vương đầy dịch thể… nhiều đến mức không thể là dấu vết của chỉ một .
Vì cảm thấy mất gia đình tôi không lựa chọn báo án.
Chỉ có bạn trai tôi, đến cuối vẫn không rời bỏ, kiên nhẫn bên chăm sóc tôi.
Nhiều năm sau, cuối cùng tôi cũng quyết định kết hôn. Anh ta nói muốn tìm một ngày đẹp, thế sau đó liền dẫn tôi đi gặp một vị đại sư nổi tiếng trong giới.
Sư phụ cầm bát tự của tôi, sau xem một hồi thì vẻ ông ta dần nghiêm lại:
“Cô , số mệnh của cô mang sát kiếp, theo lý mà nói… đáng lẽ cô đã không thể sống quá tuổi.”
Tôi mím môi khẽ cười: “Nhưng năm nay tôi đã hai mươi rồi.”
1
Chu Minh rất coi trọng hôn nhân của tôi.
Vì muốn danh chính ngôn thuận cưới tôi về vợ, anh ta đã không ngần ngại bỏ ra mươi vạn tiền sính lễ mẹ tôi.
Việc mời đại sư xem ngày cũng không đơn giản, chỉ riêng chi phí đã là năm con số. Nhưng chỉ có tiền thôi vẫn đủ, phải có quen đứng ra giới thiệu thì mới gặp .
Vị đại sư ấy nổi tiếng đến mức gặp đều bảo chỉ cần ông ta liếc qua một cái là có thể đoán bảy phần những đã xảy ra. tương lai thì cơ bản đều ứng nghiệm.
Chu Minh xây dựng, hai bàn tay trắng gây dựng cơ nghiệp. sự nghiệp khởi sắc, anh ta cũng dần tin vào mệnh số, về sau xem đó một loại “bảo hiểm vô hình”.
Lần này chính là một đối tác ăn thân thiết giới thiệu ông thầy ấy anh ta, sau đó Chu Minh mới quyết tâm đưa tôi đến.
Ngay vừa ngồi xuống, đại sư đã chăm chú quan sát khuôn tôi, ngón tay ông ta khẽ vuốt cằm, rồi chậm rãi cất :
“Ấn đường không đều, vành tai mỏng, không có dái tai, sống mũi lộ xương… Cô này rời nhà sớm, quan hệ gia đình vốn lạnh nhạt. Tính tình đa nghi, lại quá kiên cường.”
Tôi kịp đáp thì Chu Minh đã lên tiếng trước điệu rất đỗi bình thản:
“Đúng vậy, bạn tôi vào đại học đã cắt đứt liên lạc nhà.”
“Nhưng tôi đã bên nhau hơn năm. Cô ấy luôn hiền lành, biết điều, khiến tôi phải lo lắng. Hôm nay đến đây cũng chỉ là muốn chọn một ngày đẹp để kết hôn.”
Nói xong, anh ta liền quay sang tôi ánh mắt nhẹ nhàng.
Tôi liền khẽ cười, ngón tay lặng lẽ đan lấy tay anh ta dưới gầm bàn.
Đại sư lại liếc tôi một lần nữa, sau đó liền cầm tờ giấy ghi bát tự lên xem kỹ.
Thế nhưng xem thì sắc ông ta trở nghiêm trọng, hai hàng lông mày cũng dần nhíu chặt lại, thể vừa phát hiện ra điều gì đó rất không ổn.
Chu Minh cảm nhận bầu không khí khác thường liền cẩn thận lên tiếng:
“Thầy thấy… có vấn đề gì sao?”
Đại sư tôi thật lâu rồi trầm nói:
“Thiên can toàn khắc, địa chi toàn xung, bảy năm trước lại gặp vận sát trùng điệp… theo lý thì cô đã không thể sống sót. Nếu sống thì cũng phải để lại di chứng nặng nề.”
Tôi vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi:
“Nhưng chẳng phải tôi đang ngồi đây rất khỏe mạnh sao?”
Đại sư không trả lời, mà cúi rút ra một thẻ tre rồi bắt lập quẻ.
Sau xem xong, sắc ông ta nặng thể đang đeo chì:
“Đại hung.”
Ông ra buông lời dứt khoát điệu đầy chắc chắn:
“Tôi xem mệnh nửa đời đoán sai .”
“Cô , năm tuổi… cô đã xảy ra gì, phải không?”
Nghe đến đây, trái tim tôi bất giác đập chậm một nhịp.
2
Năm tôi tuổi đúng là đã xảy ra . Đó là vết nhơ tôi dám nhắc lại, một bóng đen luôn rình rập dưới đáy ký ức chỉ cần chạm tới là lập tức nhói đau.
May thay, lúc nộp nguyện vọng, tôi đăng ký một trường đại học một thành phố khá xa cách nhà mấy trăm cây số. Chu Minh không yên tâm để tôi một mình, năm sau anh ta cũng chuyển đến đó, vừa học vừa bên cạnh chăm sóc tôi.
nơi không biết tôi là , tôi mới dần tìm lại cảm giác an toàn, thể cuộc sống có thể bắt lại .
Tôi nghĩ ấy sẽ mãi mãi chôn vùi, không có thể khơi ra nữa. Vậy mà hôm nay, chỉ một ánh , một câu hỏi đại sư… đã lập tức chạm đúng năm đó.
Tôi đang do dự biết mở lời thế nào thì Chu Minh đã vươn tay ôm lấy vai tôi, rồi giúp tôi đáp lại điệu dứt khoát nhưng cũng rất ôn hòa:
“Đó là riêng của bạn tôi không tiện nói ra.”
“Hay là… thầy xem giúp tôi đi.”
Đại sư nghe vậy thì liền thu ánh mắt đang dừng trên tôi lại, sau đó ông ta cầm lấy bát tự của Chu Minh lên xem thử.
Nào ngờ chỉ liếc qua một cái thì cả ông ta liền khựng lại, sau đó ông ta ngẩng thẳng vào Chu Minh, ánh mắt khó dò.
Ngay sau đó, ông ta bất ngờ đứng dậy, nói cũng lạnh đi hẳn:
“Tiền quẻ tôi sẽ hoàn lại. Hai vị… mời về .”
Chu Minh giật mình liền vội vàng hỏi dồn:
“Vì sao lại không xem tôi?”
Thế nhưng đại sư không trả lời, thái độ rõ ràng không muốn dây dưa thêm nửa câu. Dù Chu Minh cố gặng hỏi nhưng ông ta vẫn lặng im tảng đá.
Không cách nào khác, tôi chỉ đành theo đệ tử của ông ta ra ngoài.
Ra đến cổng, đệ tử đưa lại tôi phong bao lúc nãy, không thiếu một xu.
Anh ta Chu Minh, điệu mang theo chút ái ngại:
“Sư phụ tôi có quy tắc không thu tiền xem quẻ của ba loại , vì nếu nhận sẽ tổn hại âm đức.”