Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi mang nặng tâm sự, sinh tính đa nghi. Mỗi ngày sống bên Chu Minh, tôi đều không ngừng dõi anh ta.

Đêm đó anh ta vào phòng việc rồi không nữa.

Tôi cắm máy ghi âm vào máy tính rồi kiên nhẫn kéo thanh tiến độ, tôi phải tua rất lâu mới tìm được đoạn anh ta đến đạo quán.

Chu Minh đó hơi khàn và mang chút lo lắng:

“Đạo trưởng, xin ông giúp tôi xem, tôi và bạn gái tôi… có thể kết không?”

Người kia im lặng lát rồi đột nhiên bật cười:

“Người sống sao có thể kết với người chết?”

Chu Minh như dọa cho sững người, anh ta liền vội vàng hỏi tiếp:

“Ông nói vậy là có ý ?”

“Bạn gái cậu… đã c.h.ế.t từ mười năm rồi.”

“Mệnh cách hung hiểm, tuyệt đối không thể sống đến tận bây giờ. Năm mười tám tuổi, cô chắc chắn đã gặp tai ương đổ máu. Khi cậu vừa bước vào, tôi đã nhìn ấn đường cậu tối đen như mực, sắc mặt âm trầm, sát khí quấn thân, đó là dấu hiệu ràng nhất việc ở cạnh người đã khuất lâu.”

[Người c.h.ế.t rồi, cơ thể sẽ ngừng phát triển. Chẳng lẽ cậu không nhận ngoại hình cô ta chưa từng thay đổi sao?]

Quả thực… suốt mấy năm nay, từ vóc dáng đến kiểu tóc, tôi chẳng khác là bao.

Vẫn mái tóc đen dài buông thẳng như hồi học, không uốn, không nhuộm, thậm chí độ dài giữ y nguyên là ngang eo.

Lần cùng Chu Minh về quê, khi gặp đám bạn cũ anh, ai nấy đều kinh ngạc thốt tôi vẫn y như , không giống những người đã , vẻ ngoài chẳng hề phai tàn năm tháng.

Nhưng… chỉ vậy thôi nói được ?

Trên đời này đầy rẫy những nữ minh tinh lão hóa chậm . Chính Chu Minh không tin mấy lời vô căn cứ đó.

[Cô quả thật từng gặp chuyện chẳng lành vào năm mười tám tuổi, nhưng không hề có tai ương m.á.u chảy.]

anh ta bắt đầu có chút lưỡng lự:

[Hơn nữa tôi sống với cô bao năm nay, là người hay là ma, chẳng lẽ tôi không nhận ?]

[Người c.h.ế.t không có nhịp tim, không có thân nhiệt, và chẳng thể chảy máu. Bạn gái cậu quanh năm tay chân lạnh như băng, thể chất yếu hơn người thường, chắc chắn là vậy. Cậu ở bên cô ta càng lâu vận khí càng kéo xuống.]

[Đúng là… người cô lạnh như băng thật.] Chu Minh khẽ run.

[Hè năm ngoái hơn bốn mươi độ vẫn mặc áo tay dài và quần dài. Đêm không chịu bật điều hòa. Cả năm đều ốm vặt phải quanh quẩn nhà tĩnh dưỡng, hầu như là chẳng bước khỏi cửa…]

anh ta càng lúc càng hoảng.

[Nhưng… nhiều cô gái thể hàn thể hư !]

Đạo trưởng quát lớn chặn ngang lời anh ta:

[Cậu tin hay không tùy. Nữ nhân này oán khí cực nặng, là oan gia trái chủ đến để đòi mạng cậu đấy! Ngày cậu kết với cô ta chính là ngày cậu mất mạng! Cậu đã nợ lòng cậu nhất!]

Tôi như hút chặt vào từng câu chữ.

Tay tôi bất giác khẽ chạm phải ly nước bên cạnh và vô tình nó rơi xuống đất.

Chiếc ly sứ tôi tự tay nhân dịp kỷ niệm ba năm bên Chu Minh vỡ tan, trái tim đỏ thẫm trên thân ly vỡ nát vụn thành từng mảnh.

“Mạnh Khuynh, muộn thế rồi vậy?”

Tôi lập tức giật b.ắ.n người.

Chu Minh đang đứng ở cửa và mang ánh u ám và gương mặt không là giận hay nghi ngờ nhìn tôi.

May mắn là đó vì căng thẳng tôi bản năng đã tắt đoạn ghi âm .

Tôi vội cúi đầu để che giấu sự hoảng hốt đáy :

“Không có đâu, em đang xem phim, cảnh hù dọa giật mình thôi.”

“Anh ngủ , em dọn xong sẽ sau.”

Tôi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ. Chỉ lát sau, đôi dép nhà nam giới bỗng nhiên xuất hiện ngay mặt.

Chu Minh trầm nói: “Để anh.”

Tay anh ta chạm vào tay tôi.

cơn đau nhói truyền đến. Tôi lập tức rút tay phản xạ.

Ngước nhìn xuống, lòng bàn tay tôi mảnh sứ cứa rách. Máu bắt đầu chảy rồi nhỏ giọt xuống nền gạch.

Ánh Chu Minh bỗng nhiên lóe , có đó giống như hoảng loạn, nhưng sâu hơn là thứ cảm xúc mơ hồ… như thể là nhẹ nhõm.

Anh ta nhanh chóng lấy hộp cứu thương, nâng tay tôi rồi bắt đầu băng bó tỉ mỉ.

Rồi tiếng trách nhẹ: “Em bất cẩn , đã nói là để anh rồi .”

Tôi cụp không đáp .

Vì tôi biết rất .

Chu Minh đã cố ý ấn tay tôi vào mảnh sứ.

3

Tối hôm đó, anh đối xử với tôi dịu dàng như thuở mới yêu.

Chúng tôi nằm ôm nhau ngủ.

khi thiếp , Chu Minh trán tôi và khẽ thầm:

“Dạo này công ty bận anh chẳng thời gian quan tâm đến em… Đợi sau khi kết , anh sẽ gác mọi việc và dành tất cả thời gian cho em.”

Tôi nằm gọn vòng tay anh ta, má tôi áp vào lồng n.g.ự.c anh ta có thể nghe tiếng tim anh ta đập.

“Dạo gần đây em bất an lắm… Có lẽ do có nhiều người nhắc chuyện năm đó em cứ kéo về khứ…”

Thịch.

“Chu Minh, thật em luôn thắc mắc… lúc đó anh ở phòng, nhưng tại sao anh không nghe tiếng em cầu cứu chứ?”

Thịch… thịch…

“Em nhớ hôm đó anh uống không nhiều… Anh thật sự say đến mức không biết chuyện sao?”

Thịch… thịch… thịch…

Tim anh ta đập nhanh đến mức màng tai tôi tê dại.

Tay anh ta siết chặt trên xương bả vai tôi, mạnh đến mức móng tay đã cắm vào da thịt anh ta chẳng hề nhận .

“Mạnh Khuynh, em biết … những năm qua anh luôn rất đau khổ và luôn cảm áy náy… Nếu hôm đó anh tỉnh, nhất định anh đã liều mạng với bọn khốn đó!”

“Lúc anh ở phòng… ngủ say lắm hoàn toàn không nghe …”

Tùy chỉnh
Danh sách chương