Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Chương 8:

đó như trên đống kim châm.

“Nhìn này, lúc đứa bé cùng nhau học nhảy giao tiếp đấy.”

cái này, Dương Sâm chó cắn mông, khóc kéo đuôi chó…”

Mặt Dương Sâm ngày càng đen.

tôi bên chỉ mỉm cười nhẹ, không tiếp lời, khiến Dương Sâm có chút lúng túng.

“Chớp cái đứa lớn rồi… hồi nhỏ cứ bám lấy Tiểu Thâm nhà bác, bác vẫn luôn xem dâu …”

“Giờ tự dưng lại giận dỗi, Tiểu Thâm mấy hôm nay không cười nổi rồi. à, có thời gian vẫn nên trò với Tiểu Thâm nhiều chút…”

Tôi hít sâu, đứng dậy.

“Bác gái, nếu không có cháu xin phép về trước.”

Dương Sâm nhìn bóng lưng tôi, không nói gì.

bước , tôi bóng người làm giật nảy.

Đèn cảm ứng chưa kịp bật, thiếu niên đang xổm trước nhà tôi, như chú cún bỏ rơi.

“Tần Du? Sao cậu lại tới giờ này?”

Tôi lén liếc sau.

May là Dương Sâm không bám theo, nếu không mặt đẹp của Tần Du lại hóa mặt lừa hay ghen mất.

“Gọi điện… cậu không nghe.”

Tôi gãi đầu xấu hổ.

Mải ăn quá, quên bẵng mất cái điện thoại phòng.

Tần Du đỏ đuôi , nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu nửa đêm chạy qua đây… là…”

“Tách” đèn cầu thang tắt phụt.

Tôi cậu ta kéo thẳng vào lòng.

“Tôi sợ.”

Tôi chớp , không hiểu rõ cậu ta sợ cái gì.

Nhưng Tần Du ôm chặt quá, tôi vùng nổi.

Đành giơ tay xoa xoa đầu cậu như vuốt ve chó nhỏ.

hành lang tối om, tôi nghe như có tiếng , rồi lại đóng.

Tôi đẩy nhẹ Tần Du , nhìn tóc cậu có chỏm tóc dựng rõ rệt.

Wow… bạn trai tôi biến thành Teletubbies rồi nè.

[Teletubbies cái phim có 4 bốn màu á]

“Cậu sợ gì? Sợ tôi mai không đi cùng?= Hay sợ tôi ăn bữa cơm là chạy theo người luôn?”

Tần Du cúi đầu, môi mím chặt, không nói.

Tôi trực tiếp lấy tay bẻ mặt cậu :

“Nói!”

“…Cậu thích cậu ta lâu rồi, tôi chưa bao lâu.”

Tôi ôm lấy mặt Tần Du, bóp nhẹ má cậu như đang nhào bột:

“Anh đẹp trai à, làm ơn đừng tự ti với cái mặt đẹp như đồ họa này được không?”

“Cậu cứ thế này, tôi sẽ muốn làm ‘ đó’ với cậu đấy.”

Tần Du chớp .

Mặt vốn đã ít thịt, tôi bóp đến căng tròn như bánh bao.

đó là… là gì?”

Tôi ho khan.

Thôi không dạy hư trẻ nữa, để “thực hành” sau vậy.

Tôi không giải thích, Tần Du không hỏi thêm.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, theo tôi về nhà, giúp tôi dọn hành lý.

Cậu tối nay chắc lại sẽ tra hỏi bác Google thôi.

Dù sao… Google biết tuốt tất cả .

tôi vào, cảnh tượng trước là:

Tôi vắt chân chữ ngũ, chỉ tay lệnh cho bạn trai:

“Cái này mặc chụp hình không đẹp, đổi cái .”

“Màu này loè loẹt quá, cất đi.”

Tần Du mặt mày uể oải, hết này đến chạy qua chạy lại phòng giúp tôi lôi đồ, gấp lại từng món trông nào AI hình hài người thật.

tôi nhìn không đành lòng:

đừng bắt nạt người ta thế chứ…”

tôi có cạn lời.

Tần Du cúi đầu chào bà:

“Cháu chào dì ạ.”

tôi nhìn cậu, định nói gì đó rồi lại thôi.

Thôi kệ, nhìn dáng vẻ “bắt nạt vẫn vui” này, chắc cần cứu viện đâu.

sau khi tôi và Tần Du đi nước M về, cậu càng ngày càng dính tôi như keo.

Cả ngày không gọi điện là phải qua gặp mặt.

cho dù nói gì, muốn nhìn tôi cho bằng được.

Người chắc đã phát điên rồi.

Nhưng tôi không.

Tôi chính là loại người nói nhiều đến mức tự mình không chịu nổi.

Như tôi nói tôi và Tần Du đúng kiểu “nồi nào úp vung nấy”.

Không lâu sau, Dương Sâm chuyển nhà.

Tối hôm đó, tôi buôn điện thoại với Tần Du xách túi rác ba tôi bảo tôi đem đi ngoài vứt.

đập mặt vào… cảnh Dương Sâm đang chuyển đồ.

Tôi sững người.

Cậu trông gầy hơn trước.

Ánh cậu ta dừng lại trên mặt tôi mấy giây, đó có thứ gì đó như là buồn bã, tiếc nuối tôi không thể gọi tên.

Tôi cúi đầu, xách túi rác xuống tầng.

Bất ngờ sau lưng vang tiếng gọi:

“Chu Nhã.”

Tôi quay đầu lại.

Dương Sâm đứng ở bậc thang phía trên giống hệt cái cách tôi từng ngẩng đầu nhìn cậu ta suốt bao nhưng này… có điều gì đó hẳn.

Cậu cúi đầu, giọng khẽ run:

“Nếu như hồi đó tôi chịu đối diện với lòng mình sớm hơn… Nếu như tôi không lấy những lời làm tổn thương cậu để che giấu cảm xúc… Cậu có thể… tiếp tục thích tôi không?”

Tôi nở nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu, xoay người tiếp tục bước xuống cầu thang.

điện thoại, giọng Tần Du trở nên trầm hơn:

“Cậu từng hứa rồi… không được nói với cậu ta.”

Tôi bĩu môi:

“Tôi có miệng nói đâu.”

Cậu hít dài:

“Nhưng chắc chắn là cậu đã lắc đầu.”

…Cái gì cái này quản luôn á?!

Tôi trừng Công chúa Tần dạo này quyền lực nhiều đấy nhé?

Tôi chợt nhớ lại lúc mới cùng bàn, cậu ta từng chuyển khoản cho tôi.

Chỉ để tôi đừng nói với Dương Sâm.

Hồi đó cậu ta chịu nhìn tôi, chỉ biết lặng lẽ đánh dấu lãnh thổ như thế.

Tôi nghiêng đầu, hỏi:

“Tần Du, cậu bắt đầu thích tôi khi nào vậy?”

Tôi tưởng cậu sẽ không trả lời.

Nhưng đầu dây bên kia im lặng giây, rồi vang giọng nói dịu dàng pha chút ý cười:

đầu tôi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh nắng chiếu bàn học…”

“Tôi đột nhiên… muốn miệng nói với cậu rồi.”

_HẾT_

Tùy chỉnh
Danh sách chương