Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cha tôi vì cứu Tống Chi mà c.h.ế.t trong đám cháy.
Nhận tin, tôi lao suốt đêm bệnh viện.
nhìn ông trong nhà xác – khuôn mặt cháy đen thịt nát, toàn thân không còn nổi một mảng da lành – tôi nhịn không nổi, bật .
Nhân viên bên cạnh không chịu nổi, khẽ chạm tôi nhắc:
“ nhỏ thôi.”
Tôi miệng xin lỗi, nhưng lúc đi làm giấy chứng tử, bước chân nhẹ hẳn như nhảy múa.
Giấy xong, tôi lập tức thúc giục đem cha đi hỏa táng.
Trong lúc chờ nhận tro cốt, tôi luật sư riêng ông, xác nhận lại một lần: không di chúc.
Cha tôi không vợ, không con rơi, trong sổ hộ khẩu tôi.
Di sản, đương nhiên tất cả tôi.
Tôi tranh thủ hoàn tất thủ tục sang tên:
Biệt thự phía tây thành phố,
Công ty mang danh ông,
Dàn siêu xe trong gara,
Cả căn nhà mà ông “tạm” Tống Chi .
Tôi ghét nhà bị kẻ bẩn thỉu chiếm, nên chọn một buổi chiều trời trong nắng đẹp, trực tiếp cửa, mời cô ta ra khỏi.
Không ngờ tôi, Tống Chi mở cửa mà thẳng… cảnh sát.
Khi công an , cửa liền bật mở.
Cô ta phía tôi:
“Chính là cô ấy! Cảnh sát, cô ấy xông nhà trái phép!”
Tôi vội giải thích:
“Chú công an, cháu cửa thôi, chưa hề xông .”
Tống Chi nhảy dựng:
“ cửa á? Cô sắp sập cửa nhà tôi ! Mau bắt cô ta đi!”
Một anh công an nhíu mày, ánh mắt khó tả, quay sang tôi hỏi:
“Cô làm gì vậy?”
Tôi giả bộ vô tội:
“ cửa thôi, vậy tính là xông nhà ta sao?”
Anh ta nghiêm giọng:
“Không ‘xông ’, mà nếu nghiêm trọng là gây rối trật tự đấy.”
vậy, mặt Tống Chi rạng rỡ hẳn.
Tôi lập tức lôi từ túi ra sổ đỏ và chứng minh thư:
“Nhưng đây là nhà tôi. Tôi cửa nhà phạm pháp ạ?”
Công an nhận giấy tờ, soi kỹ rồi gật: đúng là tên tôi.
Anh ta khó hiểu:
“Nhà , mà không chìa khóa?”
Tôi bĩu môi:
“ chiếm nhà tôi không chịu đi. Chú xem, cái đó tính là xâm phạm tài sản công dân không?”
Tống Chi hét lên:
“Cái gì mà nhà cô, rõ ràng đây là nhà bác Giang! Đợi đấy, tôi bác ấy dạy dỗ cô!”
Cô ta bấm cha tôi liên tục.
Điện thoại mãi không bắt.
Khuôn mặt Tống Chi thoáng lộ vẻ hoảng.
Tôi bật :
“Đừng nữa. Không ai bắt đâu.”
Cô ta gào:
“Đừng đắc ý! Chắc bác Giang bận thôi!”
Tôi càng tươi:
“Đúng vậy, bận… đi đầu thai rồi.”
Mặt Tống Chi tái nhợt:
“Cô bậy gì thế! Bác Giang là cha ruột cô đó, cô dám nguyền ông ấy ? Tin không, tôi sẽ mách với bác ấy, ông ấy chắc chắn đánh gãy chân cô!”
Tôi khoanh , nhếch môi:
“Đáng tiếc, giờ ông ấy còn nữa.”
Tôi thong thả nhấn mạnh từng chữ:
“Hay là cô quên rồi? Tuần trước trường cô cháy, cha tôi đưa đồ. phòng học bốc lửa, ông lao cứu cô. Nhưng tìm không , cuối cùng c.h.ế.t cháy trong đó.”
Chương 2
Tôi lại thở dài:
“Thật đáng thương. Cha tôi coi cô còn hơn cả con gái ruột, cuối cùng c.h.ế.t kịp gặp mặt.”
“Không… không thể nào! Cô đang nguyền rủa bác Giang!” – Tống Chi hoảng loạn, còn giơ định đánh tôi.
Tôi lập tức trốn ra sau lưng công an:
“Cứu! Cô ta định g.i.ế.c ! Mau bắt lại!”
Công an đã nhìn rõ tình hình, nhanh chóng khống chế Tống Chi, tách chúng tôi ra xa.
Họ khuyên Tống Chi bình tĩnh, “giáo dục miệng” tôi vài câu.
Chuyện gia đình rắc rối thế này, họ muốn dính sâu.
Cuối cùng, cả hai bị đưa đồn làm biên bản.
Lúc thả ra, tôi còn một chú công an bảo Tống Chi:
“Nhà này rõ ràng thuộc ta. Nếu muốn tiếp chuyện tử tế, không dọn đi sớm.”
xong, tôi thầm bái phục, hận không thể ngay mai đem tặng chú ấy tấm biểu ngữ “Công an nhân dân vì dân phục vụ”.
bước khỏi cổng đồn, mẹ Tống Chi – Cẩn – đã chạy tới.
tôi, bà ta vẫn không quên đeo nụ giả nhân giả nghĩa:
“Tiểu Nguyệt, con khi nào? Sao không để bác và cha con ra đón?”
Tôi ngắt lời ngay:
“Khoan đã, ‘dì’. Đừng vội xưng thân thích. Tôi lần này là để nhặt xác cha tôi. À mà… hình như một tuần nữa là lễ cưới bà với ông ấy nhỉ? Tốt nhất họ hàng hủy đi, kẻo hôm đó còn cô dâu đứng khóc giữa sân.”
Nét mặt giả tạo Cẩn vỡ nát.
Bà lạnh giọng:
“Tiểu Nguyệt, dù không thích bác, con không nên nguyền cha ruột . Ông ấy đối xử với con không tệ đâu.”
Tôi bật .
Không tệ?
Vì “mối tình đầu” mà hại c.h.ế.t mẹ tôi.
Vì một đứa còn con nuôi, mà đuổi tôi ra khỏi nhà.
Đúng là “ cha tốt”!
“ ‘dì’ không tin?” – tôi nhếch môi –
“ , hai chưa kịp đăng ký kết hôn. Nên khi bệnh viện tin, đương nhiên tìm tôi, chứ không bà. Khổ tôi, lần đầu trong đời lo đại sự này.”
Tôi lấy từ túi ra giấy chứng tử, ném xuống trước mặt bà ta và Tống Chi.
Cẩn lập tức tái mặt, đứng không vững, được con gái đỡ mới khỏi ngã.
Tôi hất cằm:
“Tống Chi, căn nhà cô tôi sẽ bán. cô một tuần dọn đi, không tôi cảnh sát.”
“Còn bà, ‘dì’, căn biệt thự bà bao năm dọn. Đồ đạc nhiều tôi thuê công ty dọn hộ. Riêng số trang sức cha tôi tặng bà, tôi không cần lấy lại. Coi như trả công bà bao năm l.à.m t.ì.n.h nhân không danh phận.”
xong, tôi đeo kính râm, ung dung rời đi.
Phía sau, Tống Chi hét to, còn Cẩn ngất xỉu.