Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước tan làm, Trần Cảnh Nhượng đã nhắn tin tôi trước.
Tối anh có hẹn xã giao.
Quả nhiên, tôi đã biết mức lương năm nghìn tệ không xứng với hai chữ “xã giao” rồi.
Tôi còn chưa kịp làm rõ chuyện Trần Cảnh Nhượng có lừa tôi hay không.
tan làm, vừa bước khỏi thang máy, tôi đã trước nhà lại có một người đàn ông đang ngồi xổm.
Tôi giật , nghĩ bụng chỉ có mỗi một người bạn cũ thôi.
Giây tiếp theo.
“Chị ơi chị, cuối cùng chị về rồi, em ngồi xổm mức chân tê hết rồi.”
“Em cãi nhau với mẹ rồi, em nhà chị ở tạm mấy ngày.”
“Chị gái yêu quý của em, chị xem có không ạ?”
Em tôi nhìn tô thì hai mắt sáng rỡ đứng dậy, không có kỹ xảo mà toàn nịnh nọt.
Lại trò đó rồi.
Đây đã không lần tiên.
Tôi bình tĩnh mở .
“Khoan đã, chị, nhà chị có trộm.”
“Hình như có một người đàn ông trong bếp.”
Sáu mắt nhìn nhau, bầu không khí vừa gượng gạo vừa im lặng.
Trần Cảnh Nhượng nghe tiếng động thì cầm xẻng xào thức ăn chạy .
“Khụ.”
Đối với ánh mắt dò xét của anh, tôi khẽ ho một tiếng.
“Đây em tôi, không hôm anh có hẹn xã giao sao?”
Sắc Trần Cảnh Nhượng dịu lại, đôi mắt anh cong cong ý cười nhìn tôi: “Kết thúc từ sớm rồi, vừa hay các em về kịp lúc, có thể cùng nhau ăn cơm.”
bữa ăn, miệng em tôi như s.ú.n.g máy, không ngừng hỏi hết chuyện chuyện khác.
Trần Cảnh Nhượng kiên nhẫn, trò chuyện không ngừng với .
Đợi tôi rửa bát xong đi thì em tôi đã khoác vai Trần Cảnh Nhượng, trông như thể hai người anh em tốt.
“Chị, tối em với anh rể ngủ cùng nhau.”
tôi đầy dấu hỏi chấm: “Anh rể , đừng có gọi bừa.”
Trần Cảnh Nhượng nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt cong .
“Đúng, bây giờ vẫn chưa anh rể, anh vẫn đang theo đuổi chị của em.”
Em tôi xua tay: “Em từng ảnh chụp chung của anh và chị ở trên bàn học của chị rồi, có lần chị ấy say rượu phát điên, ôm cây bên đường gọi Trần Cảnh Nhượng đêm, còn luôn miệng nói mà không nỡ xa anh…”
“Chúc Kính Vũ, em im miệng ngay, em nói tinh vậy.”
“Em đâu có nói tinh, trong điện thoại em còn có video nữa, anh có muốn…”
Tôi giật , lập tức xông ghế sofa bịt miệng lại, tiện thể còn ‘bùm bụp’ hai đấm, lúc mới chịu ngoan ngoãn lại.
Tôi vô thức nghiêng , đúng lúc bắt gặp khóe môi Trần Cảnh Nhượng hơi cong .
Anh nhìn tôi chằm chằm, im lặng ba giây thì đột nhiên cúi cười phá .
Tôi có chút không tự nhiên, lập tức đứng dậy chỉnh lại bộ đồ ngủ.
“Thôi rồi, hai người mau đi ngủ đi, muộn lắm rồi.”
“Còn nữa.” Tôi hung hăng nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúc Kính Vũ, nếu em mà còn nói tinh nữa thì chị sẽ không em bước chân nhà nữa.”
ngượng ngùng gãi .
“Đi thôi, anh rể, chúng đi ngủ.”
“Vừa nãy em toàn nói tinh thôi, anh tuyệt đối đừng tin.”
Tôi: “…”
Trước ngủ, tôi trằn trọc trên giường, vẫn không tin miệng không khóa của thằng em .
“Chúc Kính Vũ, chị nhấn mạnh lại lần nữa, đừng có nói tinh.”
“Chị, chị cứ yên tâm, em nhất định không nói tinh đâu.”
Tôi đặt điện thoại xuống, đắp chăn an tâm ngủ.
Rồi nửa đêm ba rưỡi tôi bị khát mức tỉnh giấc.
Ai ngờ vừa đẩy phòng thì đã gặp Trần Cảnh Nhượng đang đẩy phòng.
“Uống nước sao?”
Tôi gật , hỏi: “Còn anh?”
Anh kéo tôi ngồi xuống ghế sofa.
Anh đứng dậy lấy một cốc nước rồi đặt tay tôi, khẽ nói: “Ngủ với người khác, không ngủ .”
“Hồi đó lúc anh ngủ với tôi không ngon sao? nào lại có …”
Tôi khựng lại. miệng c.h.ế.t tiệt, mày đang nói vậy?
Tôi vội vàng giải thích: “Không , ý tôi … Thôi bỏ đi, nếu không ngủ thì anh có thể ngủ ở sofa.”
Anh vén mái tóc lòa xòa của tôi tai, giọng nói vừa nhẹ vừa khàn.
“Em không người khác. Chúc Kim Hảo, tôi không nỡ xa em.”
“ cơ?”
Dưới màn đêm, vẻ Trần Cảnh Nhượng dịu dàng không nói nên lời.
Tôi ngây người một lúc, bỗng nhiên nhận những lời Chúc Kính Vũ nói tối .
Tôi muốn phản bác nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Trong đêm đen chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai.
Không ai trong chúng tôi tiếng trước.
hai đều tựa ghế sofa.
Không biết từ lúc nào, khoảng cách đã gần.
Anh từ từ lại gần tôi, khoảnh khắc môi anh sắp chạm môi tôi.
Tôi quay đi.
“Trần Cảnh Nhượng, hôm Trần Gia Lễ tìm tôi.”
“Anh ta nói anh giả nghèo lừa tôi, cố ý lợi dụng lòng thương hại của tôi.”
Tôi và anh bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh thoáng qua một chút bối rối.
“Xin lỗi em, tôi… Tôi đã lừa em.”
“Tôi muốn tìm một lý do để nhanh chóng tiếp cận em, nhưng , tôi nhìn em lo lắng tôi không tìm việc làm, tôi hối hận rồi.”
“Tôi không nên lợi dụng em…”
Anh hoảng loạn giải thích, còn tôi thì mất kiên nhẫn.
Giây tiếp theo, tôi ngẩng hôn nhẹ anh.
Anh ngây người một lúc, lâu đó không mở miệng nói .
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh, tôi ngẩng , nhanh chóng hôn nhẹ khóe môi anh.
“Trần Gia Lễ còn nói anh ta thích tôi, hỏi tôi có muốn đi theo anh ta không.”
Tôi nhìn anh, mắt ánh ý cười: “Tôi đã từ chối rồi, tôi nói người tôi thích vẫn luôn Trần Cảnh Nhượng, dù bây giờ hay quá khứ.”