Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước đây ta là tiểu lẫy lừng nhất Kinh thành, sao có cúi đầu khom lưng trước khác.
“Hôm nay ta thực sự rất vui, đã lâu rồi ta không được sảng khoái vậy.
Mấy năm nay luôn khác trích. Thì không có phận, khó sống đến thế.”
“Cũng không hẳn, hôm nay nàng cung yến, phận nào không cao hơn nàng. Nàng dùng họa kỹ mình để chinh phục khác.”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng: “Xin lỗi Liễu Thiên.”
Chàng nhìn ta thật sâu.
“Liễu Thiên, xin lỗi. Trước đây là ta đã giam hãm lòng tự tôn chàng, chàng đừng tin lời Lý Tử Nguyệt, ta chưa bao giờ coi chàng là vật chơi đùa.”
“Ta biết.”
“Những năm chàng càng ngày càng trầm lặng, ta thực sự rất lo lắng chàng.”
Liễu Thiên ôm chặt lấy ta.
“Là lỗi ta, Bất Vãn. Ta chưa bao giờ nàng giam hãm. khi kết hôn nàng, nhạc đã ta quan. Nhưng ta biết những việc ấy , ta không đồng lưu ấy.
Nhưng ấy là nàng, nàng yêu kính ấy. Ta không biết nàng biết bao nhiêu về những việc ấy đã . Ta có dùng cách mình để vệ nàng.”
Hắn ôm ta chặt hơn sợ cần buông tay ta sẽ biến mất.
“Ta vốn tưởng mình có vẹn cả đôi đường, tuy ta Tể tướng nhưng vẫn luôn ngoài xoay xở.
Tân đế là cùng làng ta Dương Châu, ta biết ngài ấy có hoài bão lớn lao rồi sẽ có ngày phản. Ta xoay sở trong , mong tân triều có toàn nàng.”
Có chất lỏng ấm nóng chảy vào cổ áo ta.
“ là không ngờ, lão hoàng đế hôn quân ngu muội đường cùng, g.i.ế.c lừa vắt sức. Sớm đã xét Tể tướng để lấp đầy quốc khố, cố gắng kéo dài hơi tàn.
Ngày nàng ta , ta vốn định ngoài đón tiếp Thánh thượng. là khi ta trở về đã không tìm thấy nàng nữa.
Bất Vãn, là ta không vệ được nàng, không vệ được nhạc .”
Ta ôm chàng, ta chưa từng nghĩ bên trong có những khúc mắc vậy.
“Nhưng… nhưng trong chàng gửi cố hữu, chàng chàng không thi triển hoài bão nên rất hối tiếc.”
Liễu Thiên đỡ vai ta, vành mắt đỏ hoe.
Dường suy nghĩ một lúc, hắn mới nhớ .
“ là ta và Thánh thượng, ta ngài ấy khi vào Kinh thành, ta thấy triều đình hôn quân, không quan. Cũng chính lần ngài ấy hạ quyết tâm khởi nghĩa.
Bất Vãn, chẳng lẽ là vì phong ? Nàng mới ta sao?”
Ta có chút ngượng nghịu, cúi đầu xuống.
“Chẳng phải vì ta vô vị sao?”
Ta sững sờ, mãi mới nhớ khi đưa chàng hòa ly , ta đã hắn ‘càng ngày càng vô vị.’
Câu vừa khỏi miệng, hắn đã quay rời .
Hắn khẽ : “Ta không biết những trò chơi các công tử Kinh thành, không biết mã cầu, không biết cầm. Ngày ngày biết đọc sách, ta nghĩ nàng chán ghét ta.
Ngày rời ta đã hối hận nhưng ta lo lắng ngày ngày nàng nhìn ta sẽ sinh chán ghét.”
Thì hắn nghĩ vậy, lý do ta tùy tiện bịa , hắn tin là thật.
Ta mở miệng giải thích nhưng hắn tiếp tục : “Thế nhưng dù nàng cảm thấy ta vô vị, ta cũng ngày ngày bên cạnh nàng.
Bây giờ ta đã biết mã cầu, biết cầm, này sẽ không còn vô vị vậy nữa.”
Hắn ôm lấy ta: “Ta mãi mãi bên cạnh nàng.”
Ta nâng mặt chàng, nhìn đôi mắt đỏ hoe chàng.
“ là lời dối, Liễu Thiên.”
Ta từng chữ: “Ta biết có vấn đề nhưng ấy là ta. Ta không bỏ ấy mà . Thế nhưng chàng, chàng có lý tưởng có hoài bão. Ta không chàng ta giam hãm, không chàng Tể tướng liên lụy.”
“Ta không giam hãm…”
“Nhưng là ta cưỡng ép chàng quay về.”
Hắn nhẹ nhàng thở dài.