Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giáo sư vốn đã chẳng hài lòng với cậu ta từ lâu.
Không phải chỉ vì năng lực kém, mà bởi vì tôi quá xuất sắc – có thể xem là thiên tài của ngành.
Còn Kỷ Thời Tự thì chẳng khác gì một tên vô dụng, hoàn toàn không xứng với tôi.
Trước đây, tôi còn từng vì cậu ta mà từ chối cả các cuộc thi quốc tế.
Nên giờ khi nghe tôi nói vậy, giáo sư lập tức gật đầu đồng ý:
“Em nghĩ được như vậy là tốt lắm rồi. Chuyện này để thầy nói với cậu ta, em cứ yên tâm toàn lực lo cho dự án.”
“Còn chuyện tham gia cuộc thi giữa các trường đại học hàng đầu thế giới bên Mỹ, thầy vẫn mong em suy nghĩ thêm. Với năng lực của em, thật sự có thể vào được top 3. Việc này không chỉ có lợi cho trường, mà còn cực kỳ quan trọng với chính em!”
“Cuộc thi còn một tháng nữa mới diễn ra, không cần vội, em cứ từ từ cân nhắc!”
Giáo sư vừa dứt lời, tôi đã lập tức gật đầu đồng ý.
“Thầy, em nghĩ kỹ rồi, em muốn tham gia! Việc mang vinh quang về cho đất nước, em nhất định sẽ dốc toàn lực!”
Giáo sư hơi khựng lại một chút rồi lập tức xúc động:
“Tốt, tốt lắm! Thầy biết là mình không nhìn lầm em mà.”
Sợ tôi đổi ý, ông vội nói thêm:
“Thầy sẽ đi đăng ký tên em ngay bây giờ!”
“Hoàn thành xong dự án này, thầy cho em nghỉ ba ngày… không, một tuần! Em muốn đi đâu chơi cũng được, thầy sẽ duyệt kinh phí!”
Tôi bật cười trước vẻ hào hứng đáng yêu của ông.
Đúng là một ông già dễ thương… Nhưng trong lòng tôi lại chợt thấy chua xót.
Kiếp trước khi tôi bị vu oan, ông đang dẫn đội đi thi đấu ở nước ngoài. Nghe tin, ông lập tức bay về trong đêm, nhưng vẫn đến muộn — lúc đó hiệu trưởng đã ra quyết định đuổi học tôi rồi.
Vừa khuyên tôi đi tìm bằng chứng, ông vừa tận dụng các mối quan hệ để tìm cách dàn xếp mọi chuyện.
Nhưng chỉ thiếu một chút nữa thôi… Khi tôi chuẩn bị mang bằng chứng đi báo cảnh sát, lại bị Vương Mặc Mặc lừa lên sân thượng rồi đẩy xuống, đến mức đầu nứt toác, não văng tung tóe.
Tôi không dám tưởng tượng nếu giáo sư biết tin dữ đó, liệu ông có chịu đựng nổi không…
May mắn thay, kiếp này mọi chuyện sẽ không lặp lại nữa.
Tôi sẽ kế thừa tâm huyết của giáo sư, tung hoành trong giới hóa học!
Kỷ Thời Tự vừa tỉnh dậy thì trời đất như sụp đổ.
Giáo sư thẳng thừng đăng tin trong nhóm nghiên cứu rằng cậu ta bị điều sang một nhóm thí nghiệm nhỏ dành cho sinh viên mới.
Từ một dự án khoa học quốc tế hàng đầu, bị đẩy xuống nhóm thực tập tân binh.
Người bình thường ai mà chịu nổi cú sốc này?
Thế là Kỷ Thời Tự tìm đến tôi.
Lúc ấy tôi vừa mới ngủ một giấc dài hai ngày liền, lề mề bước xuống nhà dưới.
Cậu ta mặt mày u ám, vừa thấy tôi liền trách móc:
“Khả Vi, cậu ngủ gì mà kỹ vậy, tớ gọi hơn trăm cuộc còn nhờ bạn cùng phòng gọi cậu dậy mà cũng không được.”
“Cậu biết không, tớ bị giáo sư chuyển khỏi nhóm nghiên cứu rồi đấy!”
Tôi dụi dụi mắt, giả vờ ngái ngủ.
Mở miệng là nói dối liền mạch:
“Biết chứ, giáo sư có nói trước với tớ rồi.”
“Cậu cũng biết mà, có rất nhiều đàn anh đàn chị ưu tú đang để mắt đến dự án này. Lần này có người nặc danh tố cáo, giáo sư nói tạm thời chuyển cậu ra để tránh rắc rối. Đợi qua đợt này, sẽ sắp xếp cho cậu quay lại.”
Sắc mặt cậu ta lập tức dịu đi rất nhiều.
Sau đó lại tức tối oán trách:
“Đúng là một lũ ngu, không có bản lĩnh thì ghen tỵ với tớ làm gì! Giỏi thì tự mình học hành đi!”
Tôi nhếch môi cười lạnh.
Cậu ta thật sự bị tôi nuông chiều đến mức không biết mình nặng bao nhiêu ký rồi — cả đám người xung quanh cũng nâng cậu ta lên tận mây xanh, khiến cậu ta hoàn toàn ảo tưởng về bản thân.
Còn nữa, theo tôi quen thói rồi nên đầu óc cũng chẳng còn suy nghĩ.
Đến chuyện cơ bản như thí nghiệm này chỉ còn nửa tháng là kết thúc, cậu ta cũng không biết gì.
Giai đoạn kết thúc thí nghiệm đã bắt đầu.
Không còn Kỷ Thời Tự bên cạnh sai vặt, tuy có mấy anh chị khóa trên hỗ trợ, nhưng đổi người hầu quen tay rồi thì dù sao cũng thấy không được thoải mái bằng.
Thế nên tôi thường xuyên ở lì trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng còn cùng mọi người đi ăn uống xã giao, hoàn toàn không có thời gian để ý đến Kỷ Thời Tự.
Cậu ta thì bắt đầu “mặn nồng” với Vương Mặc Mặc.
Nào là đùa giỡn trong lớp học, tặng đồ uống trên sân bóng rổ, giúp lấy cơm trong căng-tin…
Đến cả bạn cùng phòng của tôi cũng không nhịn được, bóng gió nhắc nhở:
“Khả Vi này, dù có bận thí nghiệm đến đâu thì cũng nên dành thời gian cho bạn trai chứ.”
“Kỷ Thời Tự đẹp trai, giỏi giang thế kia, bao nhiêu cô gái để ý đó. Đàn ông mà, lúc cần giữ thì vẫn phải giữ, tin tưởng là tốt nhưng đừng để quá đà.”
Tôi khẽ cười, giọng nói đầy tin tưởng:
“Người khác thì tôi không yên tâm, nhưng tôi với Thời Tự lớn lên cùng nhau.”
“Hồi mẫu giáo đã học chung, tiểu học, trung học, đến cả đại học đều không rời nhau nửa bước. Bố mẹ cậu ấy còn thương tôi hơn cả cậu ấy nữa.”
“Thật ra dạo này tôi bận vậy là vì đang chuẩn bị bài SCI cho cậu ấy. Sắp tốt nghiệp rồi, tôi muốn đăng một bài cho cậu ấy trên tạp chí học thuật trước, còn chuyện học tiếp lên cao học nữa, tôi cũng đang nhờ mấy giáo sư giúp đỡ.”
“Đây là bất ngờ tôi dành cho cậu ấy, các cậu đừng tiết lộ đấy nhé!”
Những lời đầy yêu thương như thế, khiến mấy cô bạn tôi — cùng là con gái — không khỏi cảm xúc lẫn lộn.
Các cô ấy nhìn nhau, rồi đưa cho tôi một chiếc túi lớn.
Kẹo bạc hà xanh hiệu Doublemint, rong biển vị tảo biển, nho xanh to tròn, sữa chua vị bạc hà, mì ly vị chanh xanh, khoai tây chiên vị khoai môn của Lay’s…
Mở ra chỉ thấy một màu xanh lè.
Một túi… toàn “trà xanh”.
Tôi cố nhịn cười đến mức môi run lên, giả vờ thắc mắc:
“Sao tự nhiên mua cho tớ nhiều đồ ăn ngon thế này?”
Bạn cùng phòng liếc nhìn tôi, giọng đầy ẩn ý:
“Khả Vi à, hôm qua tớ với Tiểu Vi đi xem phim, rồi vô tình thấy bạn trai của một người bạn thân đi xem phim cùng một cô gái khác. Họ còn đút bắp rang cho nhau, rồi… cùng ăn một cây kem.”
“Cậu nói xem, tớ nên làm sao để khéo léo nhắc người bạn gái kia là cô ấy đang bị ‘cắm sừng’?”
Tôi vẫn giả vờ ngây thơ vô tội:
“Thì cứ nói thẳng ra chứ sao? Nếu ngại thì chụp hình quay clip rồi gửi ẩn danh vào email của bạn ấy.”
Mấy cô bạn nhìn nhau một cái, rồi nghiêm túc gật đầu:
“Được.”
Tôi suýt nữa không nhịn nổi mà bật cười, vội vàng xé gói khoai tây chiên ra ăn cho khỏi lộ.
Ban đầu tôi còn định tranh thủ thời gian rảnh để tự đi theo dõi, quay lén cặp đôi kia.
Định bụng khi có bằng chứng trong tay thì có thể mang về cho chú thím xem, để dễ dàng thuyết phục họ đồng ý huỷ hôn.
Giờ thì hay rồi, tiết kiệm bao nhiêu công sức.
Phải công nhận, mấy cô bạn cùng phòng của tôi hành động nhanh thật.
Sáng vừa nói chuyện xong.
Chiều đã nhận được ảnh và clip gửi qua email.
Trên con đường rợp bóng cây, Vương Mặc Mặc cúi người nhặt một bông hoa dưới đất, cài lên tai rồi ngửa đầu, cười tươi hỏi Kỷ Thời Tự trông có đẹp không.
Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, thấy không ai chú ý, liền cúi đầu, dịu dàng véo má cô ta một cái.
Vương Mặc Mặc kiễng chân, khẽ chạm môi vào môi cậu ta.
Kỷ Thời Tự lập tức đưa tay giữ lấy sau đầu cô ta, chủ động kéo dài nụ hôn đó.
Tiếng chậc chậc vang lên trong đầu tôi — không chỉ là hôn sâu, mà tay còn mò mẫm, bóp cả mông.
Cuối cùng bàn tay cậu ta còn luồn thẳng vào trong váy ngắn của cô ta.
Cả hai đều bị kích thích, quấn chặt lấy nhau, thở dốc như mất kiểm soát.
Nếu không phải đang ở trong trường học…
Thì chắc hai đứa nó đã “làm chuyện người lớn” luôn tại chỗ rồi.
Nói là chưa từng ngủ với nhau á? Không tin nổi!
Phải cảm ơn các bạn cùng phòng đã gửi cho tôi bằng chứng rõ ràng để hai người kia mang tiếng cả đời.
Thế là tôi trốn trong nhà vệ sinh, vừa mở file ghi âm tiếng khóc từ mạng, vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt vào mắt.
Để không cười bật ra tiếng, tôi còn phải nhéo thật mạnh vào đùi mình.
Mấy bạn cùng phòng lo lắng gõ cửa liên tục để an ủi.
Vậy nên tôi liền thuận thế mời các bạn ấy đi ăn lẩu, xem phim, cuối cùng còn mua tặng mỗi người hai bộ đồ mới và rất nhiều đồ ăn vặt, trái cây.
Tiền công không tiện đưa thẳng, thì ta đổi thành quà.
Bằng chứng đã có.
Giờ đến lúc khiến Kỷ Thời Tự và Vương Mặc Mặc – đôi cẩu nam nữ kia – phải trả giá!
Việc đầu tiên là chuyển toàn bộ dữ liệu và tài liệu quan trọng trong phòng thí nghiệm đi chỗ khác.
Không thể để giống như kiếp trước, bị con ngốc Vương Mặc Mặc phá hủy hết.