Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi xua tay: “Không phiền đâu, anh nghỉ sớm đi.”
“Hôm nay là giao thừa mà.”
“Đúng ha, tối nay phải thức canh giao thừa.” Biết Nam Lạc Thừa sẽ ở lại nhà, đầu tôi loạn cả lên.
“Vậy mình ra phòng khách xem Gala Xuân nhé?” Nam Lạc Thừa hỏi.
Tôi lắc đầu: “Xem phim đi.”
Vì một chút tâm tư riêng, tôi chọn phim kinh dị.
Nhưng phim kinh dị chẳng hề đáng sợ, thậm chí có hơi ngượng ngùng.
Vừa mới đánh nhau với ma quỷ, giây sau nam nữ chính đã hôn nhau.
Âm thanh vòm, màn hình lớn, bên cạnh còn có crush, cảnh tượng thật sự rung động.
Tôi chưa kịp nói gì thì một bàn tay đã che lên mắt tôi.
“Không phù hợp lứa tuổi.”
Tôi cằn nhằn: “Anh bịt mắt rồi tôi vẫn còn nghe thấy mà…”
Bất ngờ, Nam Lạc Thừa quay đầu tôi về phía anh, rồi đưa tay bịt tai tôi lại.
Tôi cảm nhận được tim mình đập như trống, nhất là khi tai bị che lại, tiếng tim càng vang rõ hơn.
“Còn anh thì sao?” Tôi hỏi.
“Tôi vừa đủ tuổi rồi.” Nam Lạc Thừa nhìn đồng hồ sau lưng tôi, “Giang Niệm, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng sinh nhật, Nam Lạc Thừa.”
Pháo hoa nổ tung bên ngoài cửa sổ, chúng tôi ngồi đối diện nhau, lặng lẽ đón năm mới đến.
34
Sau Tết, lớp 12 bắt đầu học lại.
Ai nấy đều không dám lơ là, nhanh chóng bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng.
Nam Lạc Thừa vẫn đều đặn đến nhà tôi làm bài, cuối tuần cũng tới học cùng tôi.
Chúng tôi cùng nhau trải qua thi thử lần một, lần hai, lần ba… và cả sinh nhật 18 tuổi của tôi.
Căn phòng khách tầng hai dần trở thành phòng của Nam Lạc Thừa.
Ba mẹ tôi thấy anh ấy vất vả, liền cho phép anh ở lại nhà tôi luôn.
Thế là… anh ở đến tận khi kỳ thi đại học kết thúc.
Thi xong môn cuối cùng, Nam Lạc Thừa đứng chờ tôi ở cổng trường.
“Sao rồi?”
“Làm sao đây…” Tôi thở dài, “Lên đại học rồi anh lại phải thấy mặt tôi mỗi ngày nữa.”
“Tôi biết em nhất định sẽ làm tốt.” Nam Lạc Thừa cười.
“Nam Lạc Thừa, anh còn nợ tôi một điều ước.”
“Em nghĩ xong rồi?”
“Tôi muốn chờ thêm một chút.” Tôi sợ nói ra rồi anh bị dọa chạy mất.
“Còn phải chờ nữa sao?” Yết hầu Nam Lạc Thừa khẽ chuyển động, “Giang Niệm…”
“Ừm?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi thích em.”
Trong mắt Nam Lạc Thừa, tôi thấy gương mặt đỏ ửng của chính mình.
“Tớ cũng thích cậu.”
Chiều hôm đó, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cái ôm của chúng tôi mang theo mùi nắng và lá cây.
35
Vậy là chúng tôi bắt đầu yêu nhau.
Trong lúc chờ kết quả báo trúng tuyển, chúng tôi thường ra ngoài dạo phố.
Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Nam Lạc Thừa bỗng dừng lại.
“Năm tớ năm tuổi, có một cô bé đến tìm tớ ở đây, nói là chỉ cần tớ khóc, cô ấy sẽ cho tớ kẹo mút.”
Tôi trợn tròn mắt.
Năm đó Triệu Tử Việt muốn tôi đánh khóc hai cậu nhóc, thì ra một trong số đó là Nam Lạc Thừa!
Đúng là duyên phận kỳ lạ.
“Cậu nhận ra tớ từ khi nào vậy?” Tôi hỏi.
“Hồi lớp 10, lúc cậu va vào lòng tớ ở cổng trường.”
“Sao cậu biết là tớ?” Tôi lại hỏi.
“Trên người cậu có một mùi hương cam quýt đặc biệt.”
“Thật à?” Tôi đưa tay ngửi thử cánh tay mình.
Nam Lạc Thừa chôn mặt vào cổ tôi, hít sâu một hơi.
“Có, thơm lắm.”
Chúng tôi tiếp tục đi trong con hẻm đó, chỉ vào hiện trường ngày xưa.
“Hồi đó là Triệu Tử Việt bắt tớ đánh các cậu, nhưng tớ không muốn làm chuyện xấu nên mới mua kẹo mút nhờ các cậu diễn kịch cùng tớ, tớ còn lời được mười tám tệ cơ.”
Nam Lạc Thừa bất ngờ hỏi: “Còn nhớ hôm giao thừa đến nhà Triệu Tử Việt không?”
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Mẹ nuôi cậu khen cậu trước mặt tớ, còn nói mong chờ sau này được nghe cậu gọi bà ấy là mẹ chồng.”
“Ghen rồi à?” Tôi nhéo má anh.
“Giang Niệm, tớ muốn gặp ba mẹ cậu.”
“Không phải gặp rồi sao?”
“Lần này là với tư cách bạn trai cậu, tiện thể cũng chào ba mẹ nuôi luôn.”
36
Ba mẹ tôi sớm đã xem Nam Lạc Thừa như con ruột, khi biết chúng tôi ở bên nhau thì vui mừng không hết.
Khi đến nhà Triệu Tử Việt, lúc đó ba mẹ anh ấy không có nhà, anh ta đang dẫn đám bạn nhậu nhẹt trong nhà.
Một đàn em ra mở cửa, thấy tôi liền buột miệng gọi: “Chị dâu!”
“Hô cái gì mà hô?” Tôi suýt tát cho một cái.
“Chị không phải có hôn ước với anh Việt à?”
“Đúng đó, không phải chị thích anh Việt suốt mười tám năm sao?”
Triệu Tử Việt cũng bước ra: “Niệm Niệm, cậu đến rồi.”
“Giờ trưởng thành rồi, tớ chơi cũng đủ rồi, vẫn cảm thấy cậu là tốt nhất.” Triệu Tử Việt chỉ vào phòng khách đầy bóng bay và hoa, “Tớ đang bày trí cùng mấy đứa, không ngờ cậu đến sớm vậy.”
Tôi suýt cười đến tức nghẹn.
Chơi chán rồi mới cảm thấy tôi tốt nhất?
Tôi thật muốn tát chết anh ta.
Tôi nói: “Triệu Tử Việt, tôi chưa bao giờ thích cậu.”
“Sao có thể?” Triệu Tử Việt không tin.
“Bạn trai tôi là Nam Lạc Thừa, còn cậu…” Tôi nhét chai rượu vào tay anh ta, “Tốt nhất nên nếm thử rượu whisky có mùi vị thế nào đi.”
Triệu Tử Việt chỉ vào Nam Lạc Thừa: “Không thể nào! Nam Lạc Thừa, Giang Niệm tiếp cận cậu là vì tôi!”
“Tôi đã nói rồi, tôi cam tâm tình nguyện.”
Nam Lạc Thừa nắm tay tôi, đưa tôi rời khỏi nơi đó.
37
Sau khi xác nhận cả tôi và Nam Lạc Thừa đều trúng tuyển chuyên ngành tài chính của Thanh Hoa và Bắc Đại, ba tôi vung tay đặt cho chúng tôi một chuyến du lịch tốt nghiệp 14 ngày.
Ba đặt hai phòng riêng, mỗi nơi đều cử hai hướng dẫn viên theo sát.
Tôi biết, ông đang đề phòng Nam Lạc Thừa.
Nhưng ông lo thừa rồi.
Nam Lạc Thừa chỉ cần nắm tay tôi thôi cũng đỏ mặt cả nửa ngày, nói gì đến chuyện khác.
Trước khi vào đại học, đến mặt Nam Lạc Thừa tôi còn chưa hôn được cái nào.
Sau khi vào đại học, Nam Lạc Thừa còn quá quắt hơn, cứ dắt tôi đến khách sạn học bài.
Hiệu quả thì đúng là tốt thật, điểm trung bình của chúng tôi luôn nằm trong top 2 chuyên ngành.
Nhưng chuyện yêu đương thì nhạt nhẽo vô cùng.
Nam Lạc Thừa chỉ dừng lại ở mức hôn, ngay cả khi tôi chủ động nhào vào lòng, anh ấy cũng không hề lung lay.
Mỗi lần tôi gập sách lại, anh ấy lại nói: “Còn bốn mươi vạn câu hỏi giá trị chưa giảng xong.”
38
Một ngày nọ, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
“Nam Lạc Thừa, có phải cậu… không được không?!”
Anh ấy đứng dậy, gập sách lại, từ từ ép tôi đến góc tường.
“Còn bốn mươi vạn…” Giọng Nam Lạc Thừa khàn khàn, “Tớ dạy cậu cái khác nhé?”
Tôi đẩy anh ra, hét lớn: “Tớ không học vi phân đâu! Thứ đó ai học nổi chứ!”
Anh ấy bật cười.
“Tối nay không học toán.”
“Học cơ thể người.”
“Tớ làm khuôn mẫu.”
“Cơ thể người… khuôn mẫu… là cái gì vậy?” Tôi mơ màng ngơ ngác.
“Tớ không được à?” Nam Lạc Thừa cong môi cười, “Cậu sẽ sớm biết câu trả lời thôi.”
Sau đó là việc… Nam Lạc Thừa dùng hết một hộp.
Một hộp, mười hai cái.
Nam Lạc Thừa nói, tắm nước lạnh dễ bị cảm.
Anh còn nói, nhịn lâu rồi cũng rất cực khổ.
Nam Lạc Thừa vuốt tóc tôi đang gối lên ngực anh, khẽ nói:
“Tớ luôn nhịn, chỉ sợ xảy ra chuyện như hôm nay rồi không thu dọn nổi hậu quả.”
“Đừng nói nữa… buồn ngủ quá…” Mắt tôi không mở nổi nữa rồi.
“Là do chính cậu dụ dỗ tớ, không được ngủ.”
“Sắp sáng rồi… mười hai giờ còn phải trả phòng…”
“Tớ đặt hai ngày lận, vẫn còn một hộp chưa dùng.”
“Cái gì cơ?” Tôi bật dậy khỏi giường.
“Xem ra hết buồn ngủ rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi.”
Kể từ khi Nam Lạc Thừa “khai sáng”, tôi bắt đầu những ngày tháng vừa làm bài tập chuyên ngành vừa hài hòa cuộc sống “xác thịt” ngày đêm.
Mỗi lần như thế, anh đều nhắc lại câu tôi từng nói: anh không được.
“Tớ được chứ? Mau trả lời.”
“Không nói… tức là không được phải không.”
“Được rồi, nếu cậu chưa hài lòng, tớ sẽ cố gắng tiếp.”
39
Kỳ nghỉ đông năm tư đại học, Nam Lạc Thừa cứ níu tôi lại, không cho tôi về nhà.
Tôi nũng nịu: “Tớ nhớ Tiểu Thừa Thừa mà…”
Tôi nhớ bé mèo cưng của mình!
Nam Lạc Thừa hỏi: “Không nhớ Tiểu Tiểu Thừa à?”
“Tiểu Tiểu Thừa?” Tôi suy nghĩ một lát, “Nam Lạc Thừa, cậu hư rồi!”
“Vậy chắc là trước đây tớ giả vờ ngoan quá.” Nam Lạc Thừa cười khẽ.
“Hồi trước chỉ cần nắm tay thôi cậu cũng đỏ mặt! Tớ hôn cậu là cậu đẩy ra luôn!”
“Đỏ mặt là vì Tiểu Tiểu Thừa, đẩy ra cũng vì Tiểu Tiểu Thừa.”
“Cậu tới gần tớ như vậy làm gì?”
“Gọi nhiều quá, Tiểu Tiểu Thừa tỉnh rồi.”
…
40
Dưới sự mè nheo cứng mềm đan xen của tôi, cuối cùng chúng tôi cũng về nhà.
Dưới sự giám sát của ba tôi, cuối cùng tôi cũng được vài ngày yên ổn.
Cha mẹ hai bên cũng gặp mặt, bàn bạc chuyện chung thân đại sự của chúng tôi.
Trước khi đi đăng ký kết hôn, Nam Lạc Thừa nhất quyết kéo tôi đi làm giấy chứng nhận tài sản.
Dạo gần đây anh ấy thích cô hoa khôi, lại còn coi anh hàng xóm đối diện nhà cô ấy là tình địch tiềm năng.
Ngoài ra, anh còn chuyển lại cho tôi năm mươi vạn mà tôi từng đưa anh.
“Tiền tớ đã chuyển lại cho cậu rồi, cái thẻ này cậu có thể để lại cho tớ không?” Anh hỏi.
“Cậu giữ cái thẻ rỗng làm gì?”
“Đây là tín vật định tình cậu tặng tớ mà, tất nhiên phải giữ rồi.”
“Nhưng năm mươi vạn đó cũng là tín vật định tình tớ tặng cậu mà?” Tôi khó hiểu.
Nam Lạc Thừa cười, nói:
“Tớ đâu có thích tiền, đó chỉ là cái cớ để tớ tiếp cận cậu thôi.”
Anh không thích tiền?
Chết rồi, trong mắt anh chẳng phải tôi là một kẻ hám tiền sao?
Tôi hỏi: “Vậy cậu không thấy tớ rất tham tiền à?”
Anh trả lời:
“Có một người vợ yêu tiền như cậu, tớ cam tâm tình nguyện.”
– HẾT –