Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta lớn từng ngày, trước tiên làm nha đầu đốt lửa hai năm, đợi sinh tử mới lớn tuổi có thể làm việc, ta bắt đầu học làm bánh màn thầu, bánh bao hấp, làm điểm .

Liễu sư phụ nói ta có sức khỏe tốt, nhào bột dai ngon, chăm học hỏi, sáng, có thể trở thành một sư phụ làm điểm giỏi.

Ta chịu khó học hỏi, ông ấy cũng chịu khó dạy, tay nghề ta ngày càng tốt.

Có lần, ta dùng tô lạc giao mật bột gạo làm thành viên, tạo một món Ngọc Lộ Đoàn, sư phụ đã mang nếm thử, khen không tệ, còn thưởng một trăm văn tiền, sau ta còn thường xuyên làm món .

Đó là lần đầu tiên ta chính viện, ta mặc quần áo xám xịt, tóc còn dính đầy bột mì chưa rũ sạch.

Ta quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu, lắng nghe tiếng trâm cài leng keng từ xa gần, nhìn thấy giống như tiên đồng, nàng như đóa mẫu đơn đang hé nụ vườn, khiến ta trông như hạt bụi, ta co người .

bảo ta ngẩng đầu , vang giọng nói trẻo nàng: “Mẫu thân, người xem, nha đầu có mấy phần giống con nè.”

Một đôi giày thêu kim tuyến tiến trước mắt ta, ta đang định vùi đầu sâu hơn thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng : “Ngẩng đầu .”

Ta vội vàng ngẩng đầu thì nghe thấy hừ lạnh một tiếng.

Ta không từ khi nào mẫu thân ta đã , người run rẩy quỳ xuống trước mặt ta: “Nó là nô tì, ngay cả xách giày cũng không xứng, làm sao dám so sánh , ta lập tức đưa nó ngoài, kẻo làm bẩn sàn .”

ta khó chịu vô cùng, ta ta là một nô tì nhưng ta cứ ngỡ, ta là bảo bối mẫu thân, ta không thua kém bất kỳ ai.

Ta chỉ muốn vươn , nếu có thể hầu hạ tốt , mẫu thân cũng được sống tốt nhưng trớ trêu thay, mẫu thân đạp ta xuống bùn lầy.

Mẫu thân kéo ta khỏi , ta đau xót không nguôi, đầu óc mơ hồ, chỉ nhớ nói: “Sau đừng để nó ngoài .”

Từ ngày đó trở , ban ngày, ta trốn bếp, không muốn nói chuyện mẫu thân.

Nhưng nếu ta sắp chia lìa mẫu thân thì chắc chắn ta không làm người đau vậy.

Năm nay qua khỏi tháng Giêng, ta đã mười ba tuổi đã có thể tự mình đảm đương một góc bếp.

Mẫu thân nói ta, nhị thiếu thứ xuất đã quyên góp tiền mua được một chức quan, xa, người đã cầu xin quản sự theo nhị thiếu , nói rằng Viên di nương đang mang thai cần một nha hoàn, muốn dẫn ta cùng rời phủ.

Ta khóc hỏi: “Con rồi, người làm sao, mẫu làm sao, sao người nhẫn thế.”

mẫu lau nước mắt ôm ta : “A Vân, con đừng nói vậy, mẫu thân con là vì muốn tốt con.

Nhị thiếu khoan hòa, A Viên thân thiết con, đợi theo họ khỏi phủ, con nhất định nhanh chóng tìm một đình tốt trước khi nhị thiếu nãi nãi cửa.

Mẫu thân con tính toán bao nhiêu năm nay, tất cả đều là vì con.”

Cuối cùng, mẫu thân ta cũng không nhịn được ôm lấy ta mà nước mắt tuôn rơi: “Cả đời ta làm nô tì, đời định sẵn là vậy rồi, ta chỉ cần con sống tốt là được.”

Mẫu thân lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn ta, y phục, đồ ăn lớp vải kẹp y phục, có mấy chục lượng bạc mà người đã lén lút tích góp bấy lâu.

Ta lau nước mắt nói người mẫu, ta nhất định sống thật tốt, đợi khi người mẫu già rồi bị Hầu phủ đuổi ngoài, ta đón người mẫu về phụng dưỡng.

Mẫu thân ôm ta : “Đồ ngốc, tấm hiếu thảo con, ta đã , con một cái là ngàn dặm xa, không cần bận chúng ta, con chỉ cần sống tốt cuộc đời con thì chính là hiếu thảo rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương