Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi kết hôn, Hạ Nguyên Dã công ty gia đình, bắt học những vị trí cơ bản.
Anh như biến thành một khác, bỏ hết vẻ ngỗ nghịch và bất kham.
Ngày ngày mặc vest, đi sớm về muộn.
tôi, cuộc đời mà ai nhìn cũng gọi là xa hoa tột đỉnh.
Lịch trình hàng ngày của tôi là ăn uống, sắm.
Hôm nay cùng mẹ đến buổi đấu giá của Sotheby’s, giơ bảng đến mỏi tay chỉ để một viên kim cương.
Ngày mai cùng hội thân ngồi chuyên cơ sang đại lộ Montaigne ở Paris quét sạch cửa hàng.
Mẫu mới của Hermès, quản lý cửa hàng sẽ ưu tiên gửi thẳng đến nhà.
Hàng hiệu cao cấp với tôi như rau chợ, thích gì lấy nấy.
Thẻ phụ của Hạ Nguyên Dã tay tôi, hạn mức không giới hạn.
Tôi trở thành “bà Hạ” mà ai cũng ngưỡng mộ, cuộc đời bao cô gái mơ ước.
Hạ Nguyên Dã không phải học trò giỏi, lại là tốt.
Ít , là bề thì vậy.
Trừ những lúc công tác, mỗi tối dù muộn đến mấy anh cũng về nhà.
Ngủ thì định phải ôm tôi.
Điều này khiến tóc tôi hay bị anh đè lên.
Tôi bực bội đẩy , anh vẫn mặt dày ôm lại: “Bảo bối, anh sẽ không đè tóc em, anh chỉ ôm thôi mà.”
Anh không giỏi lãng mạn, chẳng biết lời ngọt ngào, quà kỷ niệm hay lễ tết đều là kim cương, nhà đất hoặc cổ phần công ty.
Hứa Lạc Lạc con thân tôi hay trêu: “May mà Hạ Thanh ngày mù , chứ không thì làm sao cậu có cuộc này.”
Giọng cô ấy đầy ghen tị: “Hạ Nguyên Dã yêu cậu đến phát điên, chỉ thiếu nước hái sao trên trời cậu thôi.”
Nếu không những anh từng làm vì Hạ Thanh, có lẽ tôi tin lời của Lạc Lạc.
Hạ Thanh rất thích bánh hạt dẻ của tiệm lâu đời cổng Đông của trường.
Tiệm chỉ mở bốn tiếng mỗi ngày, lúc nào cũng xếp hàng dài.
Trùng hợp là tôi cũng thích món .
Mà Hạ Nguyên Dã là kiểu sinh ngậm thìa vàng, điển không tồn tại hai chữ “chờ đợi” và “kiên nhẫn”.
Vậy mà tôi …
là học kỳ hai năm .
Một buổi trưa oi bức, tôi cùng Chu Cảnh Xuyên đi hẹn hò về, xa hàng dài vô .
Giữa hàng, Hạ Nguyên Dã đứng .
Anh đi giày thể thao bản giới hạn, đội mũ lưỡi trai, khí chất ngang ngạnh nổi bật giữa đám đông.
Thỉnh thoảng anh bực bội nhìn đồng hồ, lông mày nhíu chặt.
Với tính anh, lẽ bỏ đi lâu rồi.
không.
Anh cứ đứng , trưa nắng chang chang đến chiều tà.
tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, anh xách vài giấy trở lại ký túc xá.
Hạ Thanh chạy xuống, gương mặt không giấu được niềm vui và e thẹn.
Anh đưa cô lớn , giọng không biểu lộ gì, động tác lại nhẹ nhàng:
“ em.”
Rồi anh chia mấy lại cùng phòng của Hạ Thanh, cả tôi.
Anh : “Tiện thêm.”
chúng tôi đều biết, tiệm giới hạn mỗi chỉ được hai phần.
Khi Hạ Thanh mở , tôi liếc bên bánh hạt dẻ có một ly xoài dầm mát lạnh.
của chúng tôi… chỉ có bánh hạt dẻ ấm.
Một kẻ ngông nghênh như Hạ Nguyên Dã, vậy mà chịu xếp hàng giữa trời nắng để đồ…
tình yêu thật sự, tôi không nghĩ lý do nào khác.
Sau hai năm kiểu cá mặn chỉ ăn rồi nằm rồi tiêu tiền tôi bắt chán.
Tôi chủ động đề nghị được đến công ty của làm .
Mẹ tôi ngạc nhiên:
“Đi làm gì? Uống trà chiều, đi spa không tốt hơn à?”
“Tôi không thể cả đời dựa Hạ Nguyên Dã được.”
“Sao lại không? Nó là con cơ mà!” – mẹ bật thốt.
Tôi chỉ cười, không gì.
Đúng, là .
ai biết bao giờ sẽ biến thành… cũ chứ.
Dù sao, tôi cũng chỉ là một kẻ thay thế.
Một kẻ vì gương mặt có năm phần giống “bạch nguyệt quang” của anh ta, nên mới được cầu hôn.
tôi kiên quyết, mẹ cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày hôm sau, bảo thư ký sắp xếp tôi một vị trí không cao không thấp, vừa đủ để tôi tiếp cận công cốt lõi, lại không gây nhiều điều tiếng con ông cháu cha vừa ngồi trên thiên hạ.
Tôi bắt làm 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, trang điểm chỉn chu, mặc vest công sở, mang giày cao gót, đi lại giữa các tầng của tòa nhà văn phòng.
Phản ứng của Hạ Nguyên Dã lại dự đoán, anh rất bình tĩnh.
Chỉ là tối ngày tiên tôi đi làm, anh chặn tôi phòng thay đồ.
Anh ôm tôi phía sau, cằm tì lên hõm vai, giọng trầm thấp:
“Đi làm mệt thế để làm gì? Thẻ của anh không đủ em tiêu à?”
Tôi gỡ tay anh , quay lại nhìn thẳng anh:
“Hạ Nguyên Dã, tiêu tiền của anh với tự kiếm tiền… cảm giác không giống nhau.”
Anh nhìn tôi thật lâu, ánh sâu thẳm, có thứ cảm xúc tôi không đọc được.
Cuối cùng, anh nhượng bộ:
“Được, em muốn làm gì, anh đều ủng hộ.”
Tôi bắt làm nghiêm túc.
Dần dần, tôi tìm lại được cảm giác bản thân có giá trị, cảm giác mà dù có được bao nhiêu chiếc Hermès hay viên kim cương to cỡ nào cũng không thể mang lại.
Một ngày nọ, Tần Phóng hẹn tôi ở quán cà phê dưới tòa công ty.
Anh là thân của Hạ Nguyên Dã, cũng là cùng chúng tôi lớn lên.
Ngồi quán, anh lưỡng lự, tôi mở lời:
“Có gì thì thẳng đi.”
Tần Phóng vò tóc, vẻ mặt hiếm khi trông khó xử đến vậy.
“Chị dâu, tôi nghe … gái hồi đại học của anh Dã, cái cô Hạ Thanh ấy bây giờ đang làm ở tập đoàn Hạ thị.”
Tim tôi khựng lại một nhịp.