Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lười để ý hai kẻ chướng mắt, tôi liền đưa tiền mua chuộc vệ sĩ của Chu Tư Niên, bảo bọn đem hai con chuột này ném ngoài cho khuất mắt.
Lối hành lang vốn ồn ào lập im phăng phắc.
Còn tôi, toàn thân bị rút sạch sức lực, ngồi phịch xuống ghế, mắt dán chặt vào đèn phòng phẫu thuật đang sáng còn chăm chú hơn lúc nhìn miếng giò heo trong bếp.
đời này tôi có không ăn giò heo nữa.
Nhưng tôi không mất Trần Tịch.
May mắn thay, ca phẫu thuật của Trần Tịch rất thành công.
Anh chỉ bị vài vết thương ngoài da nhìn có vẻ đáng sợ, dưỡng tốt là khỏi.
không ảnh hưởng gì tới sức khỏe, cũng … khụ khụ khụ… .
Tôi không chợp mắt suốt thời gian , tôi còn luôn canh bên giường , mắt dán vào màn hình điện tâm đồ còn chăm hơn lúc canh đồng hồ hầm sườn.
Có lẽ vì còn trẻ, sức khỏe hồi phục nhanh, đúng hai tiếng mười ba phút bốn mươi tám giây sau, Trần Tịch mở mắt.
thấy tôi, anh cố chống ngồi dậy, kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.
Tôi đỏ hoe mắt, khóc đ.ấ.m n.g.ự.c anh, nhưng lại sợ đ.ấ.m nhầm anh đau thêm, chỉ dám huơ một cú trong không khí.
“Em ngốc thôi! là nhằm vào tên Chu Tư Niên kia, anh ta tới , bọn chỉ cần bắt được anh ta thì không gì em .”
“ cầm d.a.o đấy! Em không có gì trong tay cũng dám lao vào, lỡ có mệnh hệ gì, em bắt chị sao?”
“Em quên à? Giữa ta có danh phận gì, chị mặc đồ tang cho em cũng không có tư cách đấy. Em chết, tiền vàng chị đốt cho em còn không hợp pháp nữa, em tính ma nghèo đời à?!”
Trần Tịch cố vươn tay an ủi tôi, nhưng thương tích quá nặng, mới nhấc tay kéo căng vết thương, đau đến “hít” một tiếng.
Tôi vội ấn anh nằm xuống, nhét tay mình vào lòng bàn tay anh.
Nhìn sống mũi tôi đỏ ửng, mắt anh cũng ánh lên làn nước, giọng vốn trầm thấp nay lại mang theo chút đau lòng và xót xa:
“Đừng khóc, đừng khóc nữa. Tôi không quan tâm bọn nhắm vào ai, tôi chỉ … trong tay là chị.
“Tận mắt thấy bắt chị đi, dí d.a.o trước chị, lấy chị uy h.i.ế.p ta… Tôi không đứng ngoài nhìn, càng không giả vờ không .”
“Lao vào lúc , tôi nghĩ : nếu thật sự không qua khỏi, thì số tiền còn lại, một nửa cho chị, một nửa cho mẹ tôi chữa . May là… từ đầu đến cuối, chỉ mình tôi bị thương, còn chị thì không.”
Nói tới đây, Trần Tịch đột nhiên ho dữ dội, ho phổi .
Tôi vội đặt tay lên n.g.ự.c anh giúp anh thở đều, nước mắt lại trào .
Thật , có một câu Chu Tư Niên nói không sai.
Sáng mai, của tôi và Trần Tịch chắc chắn lên trang nhất.
Nhưng trước , còn một tin gây chấn động hơn.
Tối hôm , tôi cho luật sư soạn ngay bản thỏa thuận ly giữa tôi và Chu Tư Niên.
Sáng hôm sau, tôi gửi cho toàn bộ các hãng truyền thông lớn.
Ngay lập , tin “liên hai nhà Chu – Thẩm tan vỡ” leo thẳng lên top tìm kiếm.
Do đời trước, cha mẹ hai bên vốn thân thiết một nhà, nên tôi cưới nhau chỉ là trò đùa của thế hệ trẻ.
Khi nhân giống một trò , giờ ly cũng không khiến để tâm.
Chỉ là cha mẹ nhà Chu có gọi điện cho tôi vài lần, nói có giúp tôi đòi thêm tài sản.
Tôi không từ chối, thậm chí còn nhân cơ hội “há miệng sư tử” đòi thêm mấy bất động sản.
Cha mẹ hai bên vẫn phản ứng bình thản, nhưng Chu Tư Niên thì đến phát điên.
lắp xong hai răng vàng mới trong đêm, hùng hổ xông vào viện tìm tôi tính sổ, thì bắt gặp tôi đang bón thuốc cho Trần Tịch.
Vì Chu Tư Niên đứng bên cạnh ồn ào quá, cộng thêm răng vàng mới của khiến tôi cứ thấy buồn , nên bật tôi vô tình hất bát thuốc vào Trần Tịch… à không, vào .
Tôi liền đi nấu lại một bát mới.
Đợi đến khi gào xong, thay quần áo, chải chuốt xong quay lại phòng , tôi cho Trần Tịch uống thuốc xong, còn đang kể lại câu Chu Tư Niên từng dùng để tán cô bạn gái thứ hai, khiến Trần Tịch bật .
Sắc Chu Tư Niên đen hơn đáy nồi.
“Thẩm Tâm Ngữ, cô có à? Nhà giàu nào có chút ngoài luồng, nhưng ai lại cô, phơi bày hết ngoài, thậm chí còn đòi ly chồng vì một thằng nghèo kiết xác!”
Tôi sửa lời:
“Đừng vu oan, trong lòng tôi bây giờ anh chỉ là chồng cũ.”
“Còn Trần Tịch không phải ‘ ngoài’, tối qua tôi ngủ cùng nhau . Giờ anh ấy là trong nhà.”
Chu Tư Niên đỏ , chỉ vào tôi “Cô… cô… cô…” mãi không nói nên lời.
tôi đâu tính là nói dối. tối qua tôi thật sự ngủ cạnh Trần Tịch. Dù chỉ là hai chiếc giường xếp ghép lại, nhưng ngủ thì là ngủ .
Thấy tôi thèm nể nang, quay sang công kích Trần Tịch:
“Tôi điều tra : một ông bố nghiện cờ bạc, một bà mẹ sắp chết, một thằng em lêu lổng gia đình nát bét thế này thì cậu cho vợ tôi hạnh phúc kiểu gì?”
“Dù cậu có tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng bây giờ tốt nghiệp loại đầy rẫy ngoài đường, cậu thì tính là thá gì?”
“Một năm lương của cậu còn đủ mua một sợi dây chuyền của cô ấy. Với trình độ tài chính này cũng đòi cưa vợ tôi, đúng là không lượng sức!”
Tôi càng nhìn bản khẩy kia càng ngứa mắt, liền tặng luôn cho hai bạt tai, đánh rơi hai răng vàng mới gắn.
Chu Tư Niên phát điên, thèm nhặt răng, định quay lại xỉa xói Trần Tịch.
Nhưng Trần Tịch bất ngờ nắm lấy tay tôi, ánh mắt trong suốt, chân thành và kiên định:
“Tâm Ngữ, tôi hiện tại mình năng lực chưa đủ, điều kiện cũng không tốt. Nhưng tôi hứa, tôi không mãi thế.”
“Ngoài học luật, hồi đại học tôi còn lấy thêm nhiều chứng chỉ tài chính. Tôi có luật sư chuyên về tài chính, sau này chắc chắn giúp được chị.”