Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sững người:
“Anh gặp sư phụ em?”
Hứa Tịch “ừ” một tiếng:
“Là sư phụ em tìm đến anh.
“Bà ấy chất vấn anh làm chồng kiểu em từ bỏ ước mơ, từ bỏ nghiệp, ở nhà làm nội trợ.
“Bà ấy mắng anh một trận ra trò.
“Còn nói…”
Tôi nóng nảy xoay người, đầu tiên quát vào mặt Hứa Tịch, trút hết cảm xúc dồn nén bấy lâu:
“Còn nói nữa!”
Hứa Tịch cúi mắt cười nhẹ.
Vươn xoa đỉnh đầu tôi:
“Bà ấy nói, nếu một ngày nào em nghĩ thông và quay lại, chỉ cần bà ấy còn ở , bà ấy sẽ luôn luôn đợi em.
“ bản tin ấy… bà ấy chờ em viết đoạn kết.”
Mắt tôi cay xè.
Tôi ôm mặt, bật khóc trong Hứa Tịch.
đầu tiên, tôi lộ yếu đuối chân thật của mình mặt anh.
đây, tôi luôn sợ anh ghét bỏ, chẳng dám bộc lộ bất cứ suy nghĩ nào.
Mỗi ngày trôi qua đều như xác không hồn.
Tôi ép mình phải ngoan ngoãn, điều, làm một người vợ hoàn hảo.
Ngày nào cũng sống trong hối hận.
Lặp đi lặp lại không có lối ra.
Hứa Tịch tiến lại gần, ôm tôi thật chặt.
Mũi tôi chạm vào lồng ngực anh.
Tôi vòng ôm eo anh, vừa khóc vừa nói hết những điều giấu trong :
“Hứa Tịch, thật ra em chẳng làm con ngoan chút nào hết.
“Em thích công việc của mình, em không trở thành bà nội trợ.
“Em anh, em cũng ghét Trần Khúc em trở thành.”
Hứa Tịch vỗ lưng tôi, mặc nước mắt tôi ướt đẫm cổ áo anh.
Anh kiên nhẫn dỗ dành tôi:
“Ừ, vậy thì Trần Khúc đừng làm cô ngoan nữa.
“Quay lại làm công việc em thích, sống là chính em, một Trần Khúc không thuộc ai cả.
“ này…
“ Hứa Tịch đi Trần Khúc, được không?”
Bảy sau.
Thời gian như được một bàn vô hình kéo ngược lại.
Tôi — một con người phàm tục, đã chờ đợi thần linh của mình tôi.
Giây phút này, cuối cùng tôi cũng có đối diện với Hứa Tịch, nói ra điều tận đáy mình:
“Được.”
Ngoại truyện
1
Trần Khúc giúp Tiểu Ái – đứa con 5 tuổi của mình – thắt một chiếc nơ bướm chỉnh tề.
Nhìn cha con như được đúc ra từ một khuôn, Trần Khúc khẽ mỉm cười đầy hài .
Tôi đã hiểu, chính là phiên bản đời thật của Hứa Tịch.
Ngày , Trần Khúc chơi trò “nói thật hay mạo hiểm” cùng đám bạn.
“Trần Khúc, nếu không tính đến gương mặt của Hứa Tịch, cậu còn thích anh ấy không…”
mặt Hứa Tịch, Trần Khúc đáp không chút do dự:
“Không loại trừ được.
“Không có khả năng .”
Hoàn toàn không ý đến diện của Hứa Tịch đang ngồi bên cạnh.
, Trần Khúc chính là khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết ấy Hứa Tịch từ nhìn đầu tiên.
Nếu không có khuôn mặt …
Trần Khúc thật không dám tưởng tượng.
Mọi người đồng loạt nhìn Hứa Tịch với ánh mắt đầy thương cảm.
Hứa Tịch chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nhét một quả nho không hạt vào miệng Trần Khúc bằng ánh mắt dịu dàng cưng chiều:
“May thật, tôi có được gương mặt này.”
Cả đám người đều gào thét: “Ăn cơm chó no !”
“Mẹ ơi, con có đẹp không?” – giọng trẻ con non nớt vang lên, kéo Trần Khúc khỏi dòng hồi ức.
Tiểu Ái xoay một vòng tại chỗ, thân hình nhỏ xíu trông đầy vẻ tự luyến.
Trần Khúc còn chưa kịp mở miệng, đã Hứa Tịch kéo lại, đặt lên môi một nụ hôn ngọt ngào.
con còn ở bên cạnh, cả chỉ nhẹ nhàng thân mật trong chốc lát buông nhau ra.
Gương mặt Hứa Tịch vẫn không biểu cảm như thường lệ, Trần Khúc nhận ra rõ ràng ánh mắt anh tràn đầy tự hào.
Anh nhàn nhạt nói:
“Ba mới là người đẹp nhất trong mắt mẹ con.”
Quả nhiên, lời nói gây chấn động.
Dù những gần đây, Trần Khúc đã quá quen với việc Hứa Tịch “lật mặt”.
Sau cùng nhau trải ở Tân Cương, cả càng ngày càng gắn bó.
Dù bất ngờ câu nói , Trần Khúc vẫn không khỏi sững người trong chốc lát.
Tiểu Ái đứng bên cạnh tức đến phồng má, phản bác:
“Ba đúng là không xấu hổ!”
Ngay lập tức Hứa Tịch trừng mắt.
Cậu nhóc lập tức rụt cổ lại, yếu ớt không dám phản kháng.
Nhìn “đứa trẻ” – một lớn một nhỏ – đang thi nhau giành được nuông chiều.
Niềm hạnh phúc trong mắt Trần Khúc… như tràn ra ngoài.
2
Chồng của Tô Vu là đồng đội trong đội đua của cô.
Nghe nói anh ấy là fan cuồng của Tô Vu, theo đuổi cô đã khổ luyện kỹ năng đua xe.
Cuối cùng thật “ngược dòng thành công”, trở thành… đối thủ của Tô Vu.
Trong suốt quá trình ấy, anh Tô Vu lạnh lùng đối đãi vô số .
Thậm chí chỉ bắt chuyện cũng cô mắng một trận ra trò, dù chẳng dùng đến từ ngữ thô tục.
người dây dưa hận suốt bảy , cuối cùng anh cũng gia nhập đội của cô, thành công cưới được mỹ nhân nhà.
Đây là đầu tiên sau nhiều , Trần Khúc mới thực gặp mặt Tô Vu theo đúng nghĩa.
Nghĩ lại hiểu lầm kia với Tô Vu, Trần Khúc không khỏi có chút lo lắng và ngượng ngùng.
Cô cảm thấy việc ác ý suy đoán một cô là hành động vô cùng thiếu văn hóa.
Đúng vậy, cô đang nói chính mình.
May mắn thay, Hứa Tịch nắm chặt cô, cũng coi như giúp xoa dịu nỗi bất an trong Trần Khúc.
Tô Vu cười rất xinh đẹp, là một cô dâu tương lai toả sáng rạng ngời:
“Cuối cùng cũng gặp được ‘phu nhân nhà họ Hứa’ trong truyền thuyết .
“Tôi vẫn luôn thắc mắc, không là cô như thế nào mới có thuần phục được tính khó chịu của Tiểu Tịch nhà chúng tôi.
“Bây giờ nhìn thấy , quả thật dịu dàng đấy.”
Trần Khúc ngại ngùng cúi đầu.
Hứa Tịch bảo con mang phong bao lì xì đến cho Tô Vu.
Một xấp dày cộp, khiến Tô Vu cười đến không khép nổi miệng:
“Vẫn là Tiểu Tịch của chúng ta hào phóng nhất.”
Giữa chừng tiệc , Tô Vu không uống được nhiều nên đi vệ sinh.
Trần Khúc không yên tâm, lặng lẽ đi theo.
Trong gương phản chiếu, Tô Vu mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, còn Trần Khúc lại khoác lên người chiếc váy dài màu trắng tinh khôi.
Đỏ và trắng giao hòa đối lập.
Đột nhiên, Tô Vu lên tiếng qua hình ảnh trong gương:
“Tiểu Khúc, tôi có gọi cô như vậy không?”
Trần Khúc giật mình, vội gật đầu đồng ý.
“Cho cô một bí mật nho nhỏ… tôi ước rằng, giá mình không phải là chị trên danh nghĩa của Hứa Tịch.”
Có lẽ do uống quá chén, Tô Vu bắt đầu thổ lộ tâm .
Trần Khúc không dám đáp lời.
Tô Vu chống lên bàn đá cẩm thạch, thì thầm như đang tự nói với chính mình:
“Tiểu Tịch từ nhỏ đã rất xuất sắc, chuyện cũng làm tốt nhất. Trong mắt tôi, không có làm khó được cậu ấy.
“Chỉ có tình cảm… cậu ấy ngu ngốc vô cùng.
“Tôi , cậu ấy chỉ coi tôi như chị . Nên tôi chưa bao giờ bước qua ranh giới của tình thân giữa chúng tôi.
“ tôi vẫn ích kỷ, mong rằng Tiểu Tịch sẽ tìm được một nửa đủ xuất sắc xứng đôi với nó.
“Thế nên, khi nghe tin Tiểu Tịch sắp cưới một người phụ nữ dùng con uy hiếp, tôi giận lắm. Gọi điện từ bên kia đại dương trách mắng cậu ấy, tôi nghĩ người như vậy không xứng đáng với em tôi.
“ cô Tiểu Tịch nói với tôi không?”
Trần Khúc tiến đến vỗ nhẹ lưng Tô Vu, cố giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Tô Vu hít một hơi sâu.
Má cô ửng hồng men , khóe môi khẽ cong:
“Hứa Tịch nói: ‘Không cần chị lo, cô ấy rất tốt.’
“Cậu ấy nói một câu, rằng cô chỉ một lời của cậu, đã cố gắng thi đậu vào cùng trường đại học.
“Cô rất xuất sắc.
“Và… cưới cô, vốn là tham của cậu ấy, không liên quan đến đứa bé.”
Nói đến đây… cũng không cần kể rõ nữa.
Dù Hứa Tịch có thật say hay không, giờ đã chẳng còn quan trọng.
Trần Khúc đỡ lấy Tô Vu đang loạng choạng, dìu cô ra khỏi nhà vệ sinh.
Chồng của Tô Vu đã đợi sẵn bên ngoài, lo lắng bước tới, nhận lấy thân mềm nhũn của vợ từ Trần Khúc.
Trở bàn tiệc, Trần Khúc thấy Hứa Tịch đang mỉm cười, nâng ly , cúi người cụng ly với con .
Cậu bé con cố vươn đòi cầm ly của ba.
Hứa Tịch khéo léo né tránh.
Lặp lại mấy .
Đến mức mắt cậu đỏ hoe.
Thấy Trần Khúc quay , Hứa Tịch lập tức đổi bát thức ăn đầy đặn sang cho cô.
Bên trong là cà tím sốt tỏi và sò điệp — món cô thích nhất.
Trần Khúc nghiêng đầu dựa vào vai Hứa Tịch. Anh hơi khựng lại, xoay người, cô dựa cho thoải mái hơn.
“Mệt à?”
Trần Khúc khẽ lắc đầu bên vai anh.
vẫn không kìm được bật cười:
“Hứa Tịch, nhờ những bài viết liên tục của em…
“Đứa bé mất tích gần mười , đã được tìm thấy .”
(Kết thúc)