Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiếng gào thét sắc nhọn dần trở nên trầm thấp, quanh quẩn bên tai tôi không dứt.
Tôi xoa thái dương.
“Sao cô dễ bị sụp đổ vậy?”
【A a a a!】Cô ta khóc gào như quỷ ám.
Lục Kỳ Niên thấy tôi bỗng , ánh tràn đầy lo lắng tôi.
“Sao vậy?”
“Anh nhớ là giờ em rất ít bệnh, có hôm qua uống nhiều nên đau đầu không?”
Tôi tức kéo Lục Kỳ Niên, ra hiệu anh cúi người.
Anh không do dự ngồi xổm xuống, không rời khỏi tôi.
“Muốn anh cõng em tới phòng y tế à?”
Ngay tôi chạm vào anh, giọng nói trong đầu lên càng dữ dội.
Tôi nằm lên lưng anh, anh giữ lấy chân tôi, vừa mới đứng thẳng dậy—
“A a a a!” Tôi bắt chước giọng trong đầu loạn.
Âm lượng và âm điệu giống y hệt.
Lục Kỳ Niên bị tôi cho giật mình, suýt nữa ngã.
“Hựu Hi, sao vậy?!”
Giọng nữ trong đầu nổi giận chất vấn:
【Sao cô có thể thế?!】
【A a a a! Đồ tiện nhân!】
Tôi cũng không yếu thế, tiếp tục vào tai Lục Kỳ Niên:
“Sao anh có thể thế?!”
“A a a a! Đồ tiện nhân!”
Lục Kỳ Niên hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nói:
“Anh đưa em đi bệnh viện!”
“Không được đi! Nếu anh đi, em sẽ không bao giờ nói chuyện anh nữa!”
Tôi đâu có bệnh thật.
“Đứng yên ở đây!”
Tức quá, tôi giơ chân đá anh một cái.
Lục Kỳ Niên , hành động cứ muốn quay đầu lại của anh đã lộ rõ sự lo lắng.
Tôi thử thương lượng giọng nói trong đầu.
“Cô một tiếng, tôi sẽ một tiếng vào tai Lục Kỳ Niên.”
“Cô ngoan một , nếu sau nữ chính xuất hiện, Lục Kỳ Niên thật sự cô ấy, tôi sẽ không ngăn cản.”
Cô ta nửa tin nửa ngờ:
【Tôi dựa vào đâu mà tin cô?】
【Cô chỉ là một nữ phụ độc ác, hèn hạ.】
“Cô nghĩ mình còn có lựa chọn à? Có hai con đường: một là cô cứ chống đối tôi, xem ai phát điên giữa tôi và Lục Kỳ Niên; hai là chúng ta tạm thời hòa hoãn. Nếu Lục Kỳ Niên nữ chính, tôi sẽ rút lui ngay tức, cam đoan không để nữ chính khó xử vì tôi.”
【Cô đảm bảo thế nào?】
“ nữ chính xuất hiện, tôi sẽ không công khai chuyện đương Lục Kỳ Niên. Được chứ?”
Đầu bên kia một lúc, rồi mới lên tiếng:
【Được, cô cứ chuẩn bị mà cút đi.】
【 chính không thể nào không nữ chính.】
“Nếu Lục Kỳ Niên không nữ chính, cô có thể cút khỏi đầu tôi không?”
Cô ta khẩy hai tiếng.
【Cô yên tâm. Nếu chính không nữ chính, nhiệm vụ của tôi coi như thất bại, tôi sẽ bị xóa sổ. Không cần cô bận tâm.】
Cô ta rốt cuộc cũng yên .
Tôi vỗ vỗ vai Lục Kỳ Niên, bảo anh đặt tôi xuống.
Lục Kỳ Niên như có điều muốn nói lại thôi.
“Tôi chỉ là đột nhiên muốn trêu anh một , để trong lòng.”
“Giờ tôi mời anh ăn sáng nhé, tôi có một cầu hơi quá đáng một …”
10
Lục Kỳ Niên rất vui, người đều toát lên cảm giác hân hoan dễ chịu.
Ánh ngập tràn ý , giọng nói cũng dịu dàng hơn ngày thường nhiều.
Cho tôi nói:
“Chúng ta có thể… công khai được không?”
Nụ trên anh tức biến mất, sạch sẽ như từng tồn tại.
Giống như vừa trúng vé số 5 triệu, lại bị bảo là… đó là dãy số kỳ .
“Anh… khiến em không dám công khai sao?”
“Không như vậy.”
Giọng nữ đầy khoái chí vang lên trong đầu tôi.
【Nếu cô dám nói thật, cô sẽ chết ngay tức.】
【Đây là quy tắc của thế giới .】
Tôi hé môi, ý định còn thành câu, thậm chí thoát ra nổi một âm tiết…
Tim tôi như bị một bàn vô hình bóp chặt, đau đớn mức muốn nổ tung.
Tôi tức .
Vừa định viện cớ để giải thì Lục Kỳ Niên như thấu suy nghĩ của tôi.
“Không sao. Không công khai thì không công khai.”
“Chỉ cần em không kiểu người đứng núi trông núi nọ là được.”
Anh nói mà đầy vẻ tủi thân.
Tôi thấy buồn .
“Không đâu, em anh. Em rất nghiêm túc.”
tôi Lục Kỳ Niên, từng có người lén nói rằng tôi không biết giữ giá, rằng tôi là người đi “liếm”.
Vì tôi thể hiện tình cảm quá rõ ràng.
tôi thấy chẳng sao .
Tôi không đeo bám, cũng không gây rắc rối cho anh.
một người, muốn ở bên người đó, nên tôi chân thành dốc lòng.
Như thế chẳng lẽ không đúng sao?
Tôi không hiểu tại sao lại bị nói là “liếm”.
Huống hồ gì — tôi không tin ánh Lục Kỳ Niên tôi lại trong sáng được thế.
Rõ ràng là anh chủ động thả thính !
11
Là Lục Kỳ Niên chủ động quyến rũ tôi.
Biểu hiện cụ thể là — anh ôm tôi vào lòng hôn rối loạn, thực sự rất… không đứng đắn.
Sao có thể đuổi theo tôi để hôn chứ?
Tai anh đỏ ửng, môi thì ấm nóng.
Giọng anh khàn khàn đầy ám muội, khiến người khác đỏ .
Tôi đã mấy lần muốn đẩy anh ra, anh lại càng cúi xuống gần hơn, hơi thở phả ra nóng rực.
Cuối cùng sau một hồi lâu, anh mới chịu buông tôi ra.
Tôi thở không nổi, hít vào thật sâu một hơi.
Mấy đường gân xanh dưới làn da anh vẫn rút lại, tôi không nhịn được mà đưa chạm thử.
Ánh Lục Kỳ Niên vốn luôn dịu dàng giờ lộ ra ý trêu chọc.
“ khiêu khích anh.”
Tên … môi rất dễ hôn, thân hình cũng rất đẹp.
Chỉ là… cơ thể tốt quá mức rồi.
Có thể hôn rất, rất lâu.
Khoảnh khắc , tôi cuối cùng cũng hiểu câu nói của Đỗ Phi: “Miệng cậu chết, vẫn còn hôn người ta được, thật đáng sợ.”
“Lục Kỳ Niên.” Tôi kéo anh, đổi lấy cái cúi đầu dịu dàng.
“Hu hu hu, sao anh biết hôn giỏi thế? Anh học rồi à?”
Tôi mặc kệ tất , rúc luôn vào lòng anh.
Tôi đúng là có bản lĩnh tìm phúc cho mình.
Tổng tài nhà người ta, thật mê.
Của tôi rồi, ha ha.
Không cần ngẩng đầu tôi cũng biết vẻ bất lực của Lục Kỳ Niên lúc tôi lăn qua lăn lại trong lòng anh.
“Hừ.”
Trên đầu tôi vang lên tiếng lạnh.
Giọng nữ từng giả chết kia như được tiêm máu gà, hưng phấn bừng bừng.
【Cô xong rồi, chính không cần cô nữa.】
【Tôi đâu có la bậy, có phát điên chính.】
Tôi siết chặt áo Lục Kỳ Niên.
Nếu anh dám nói chia , tôi sẽ xé nát áo anh, cho anh mất hết thể diện.
May là anh không vậy.
Anh chỉ hơi bất mãn nói:
“Dốc hết tâm tư để quyến rũ em, vậy mà em lại bảo anh lẳng lơ?”
“Trần Hựu Hi, em thật giỏi.”
Dám lôi chuyện cũ của tôi ra nói?
Tôi tức bịt miệng anh lại.
Lục Kỳ Niên sững người, rồi tức hiểu ý, càng hôn điên cuồng hơn.
12
【Đồ chết tiệt!】
Chửi bậy thật khó nghe.
Tôi không thèm chấp cô ta.
【Cô rõ ràng đã nói sẽ không chủ động đụng vào chính.】
“Hôm nay là ngoài ý muốn. lại, cô mà xem, Lục Kỳ Niên hôn tôi lâu như thế, cho dù tôi không chạm vào anh ấy, chờ tôi nghỉ ngơi xong thì anh ấy cũng sẽ chủ động thôi.”
“Giai đoạn đương nồng cháy là như vậy đấy.”
【Đồ súc sinh, nữ chính sắp gặp nhau rồi, cô tiêu chắc rồi.】
Tôi mặc kệ cô ta, đi rửa chuẩn bị .
cứ mỗi lần tôi vừa nhắm …
Cô ta lại gào lên trong đầu tôi: 【 chính không của cô! Cô xong rồi!】
【Chia đi!】
Cô ta lải nhải không ngừng.
Cứ như thể nếu tôi không chịu đáp lại thì cô ta sẽ không để tôi luôn vậy.
“ đi.”
【Không đấy, chính không ở đây, cô có gì mà uy hiếp tôi?】
Tôi bật dậy, xuống giường mò lấy điện thoại đang sạc.
3 giờ 34 phút sáng.
Nhà vệ sinh cách âm tốt, tôi đi vào đó gọi cho Lục Kỳ Niên.
mấy chục giây sau, điện thoại đã được bắt máy.
Loáng thoáng còn nghe được tiếng anh đang thay đồ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi thật quá đáng.
“Không có chuyện gì đâu.”
“Tôi chỉ muốn hỏi… anh có thể đây một lát không?”
Giọng trong đầu la khiến tôi đau đầu.
Lục Kỳ Niên đáp ngay, không do dự:
“Được, chờ anh.”
Anh không cúp máy, tôi có thể nghe được tiếng gió rít bên tai anh chạy.
“Đi thang máy đi, đi cầu thang nữa.”
“Không sao, đi vậy nhanh hơn.”
Kiều Lạc không bật đèn, tôi sợ ánh sáng cô ấy tỉnh nên đoạn đường tôi chỉ dùng đèn pin điện thoại.
Nhà vệ sinh lại càng tối đen như mực.
Tiếng bước chân của Lục Kỳ Niên vang lên rõ ràng trong màn đêm.
Anh hạ giọng nói khẽ:
“Dì rồi, anh đi lấy trộm chìa khóa.”
Tự dưng tôi lại muốn bật .
“Thôi , dù anh lấy được thì em cũng không ra được.”
“Lục Kỳ Niên, em—”
Tôi thật sự không nghĩ ra lý do nào hợp lý để gọi bạn trai dậy lúc ba rưỡi sáng, mà lại không được gặp, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt.
“Chắc là em có bệnh mất rồi.”
Bên kia hai giây.
Lục Kỳ Niên hỏi tôi:
“Em nhớ anh không?”
“Không sao, để anh trò chuyện em nhé.”
Tôi tức quay sang “khoe” giọng nữ trong đầu.
“Cô không cho tôi đúng không? Vậy thì Lục Kỳ Niên cũng mơ mà .”
“Đợi nữ chính xuất hiện rồi tôi sẽ phá cho tanh bành.”
Cô ta tức tối gào thét một trận dài.
【Bảo anh ta về đi, tôi sẽ không phiền cô nữa.】
“Đây là lần cuối, không có lần sau. Không thì tôi sẽ khiến anh ấy kiệt sức mà chết đấy.”
【Đồ khốn.】Cô ta tiếp tục chửi một cách độc ác.
Tôi không trả lời, Lục Kỳ Niên chủ động mở lời:
“Hựu Hi, nếu em không muốn nói thì để anh nói nhé.”
Anh kể rất nhiều chuyện: gia đình, thời đi học, những người bạn.
Như thể muốn lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời anh mà tôi từng góp .
Tôi không nói gì .
Vì tôi sợ, chỉ cần mở miệng, tôi sẽ nghẹn ngào.
May mà đêm đủ tối.
Không ai thấy đôi tôi đang đỏ hoe.
Tôi có đáng để được thương thế không?