Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5
Giấc mộng rằng “kết hôn chỉ là thêm một người chồng danh nghĩa” hoàn toàn tan vỡ.

Thay vào đó là… có thêm một kẻ bám dính.

Tôi mở mắt, ngơ ngác nhìn lồng ngực trước mặt.

Đỉnh đầu ai đó xoa xoa.

“Dậy rồi ? Đợi anh xử lý xong email này rồi cùng đi ăn nhé?”

Tôi hoàn hồn lại.

Mới nhận ra — đây là làm việc.

Tạ Hựu đang làm việc.

Còn tôi, thì đang ngồi đùi anh.

“Sao không bế tôi giường ngủ?”

Anh mặt không đổi sắc: “Vì muốn ôm em.”

Tôi: …

Anh sự… rất bám người.

Hiếm có người chồng bám vợ đến mức này.

Tôi định đùi anh đứng dậy, bỗng cảm có gì đó là lạ.

Tạ Hựu vẫn nhìn vào màn hình, ngón tay thon dài gõ lách cách bàn phím.

“Tạ Hựu.”

Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi: “Anh đây.”

Tôi hít sâu một hơi: “Tạm thời tôi không muốn có con.”

Em gái tôi sắp trở .

Tôi có thể vì tiền thay người kết hôn, cha của con tôi — tuyệt đối không thể là chồng của người khác.

Anh vừa lúc xử lý xong công việc, nhấn gửi email.

Nhận ra tôi thực sự không vui, Tạ Hựu cúi đầu xin lỗi tôi: “Xin lỗi em, anh nghĩ một năm kết hôn, em sẽ đồng sinh con.”

là một cuộc hôn nhân bình thường, có thể tôi sẽ cân nhắc có con.

Tôi với anh đâu phải như vậy.

“Thêm chút thời gian đi, tôi vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ.”

Tạ Hựu nhẹ giọng đáp: “Được.”

Tôi không vui.

Ngực như đè nặng.

Tôi đổi chủ đề: “Lát nữa ăn gì?”

Tạ Hựu tắt laptop: “Đi ăn quán em lưu hôm trước nhé?”

“Tôi lưu nhiều lắm, là quán ?”

hàng Nhật.”

“Được! Tôi muốn ăn sukiyaki!”

6
Hôm đó ăn xong món Nhật, chúng tôi không ngay, tay trong tay dạo phố không mục đích.

Đi ngang tiệm thuốc, tôi dừng lại.

Tạ Hựu nghiêng đầu: “Bảo bối?”

Tôi chỉ tay sai bảo: “Đi mua tôi vỉ thuốc tránh thai.”

Anh đứng yên không nhúc nhích.

Tôi véo tay anh: “Đi mau.”

Tạ Hựu không nghe lời: “Không đi.”

Anh ôm chặt tôi, cằm tì lên đỉnh đầu tôi: “Thuốc tránh thai khẩn cấp không tốt cơ thể, đừng uống nữa.”

“Em đang trong kỳ an toàn, bảo bối, tin anh đi, sẽ không sao đâu.”

Tôi: …

Giờ nhìn que thử thai trong tay, tôi nhớ lại đoạn đối thoại hôm đó.

Sao tôi lại tin lời ngon tiếng ngọt của đàn ông cơ chứ.

Vốn dĩ đã chẳng vui rồi, màn hình điện thoại lại sáng lên, khiến tôi càng khó chịu hơn.

Tin nhắn đến là:

【Em gái con đã nước. Chuẩn đổi lại thân phận đi.】

7
Tôi kết hôn thay em là vì đã nhận tiền.

Em gái tôi trở nước, tôi phải rút lui là hiển .

Ngày hôm , tôi có hẹn gặp ba mẹ vào buổi chiều.

Buổi sáng, tôi đến bệnh viện làm kiểm tra. hai tiếng, cầm được kết xét nghiệm thai kỳ.

Hai giờ chiều, tôi ngồi sân thượng quán cà phê.

Trời đã vào thu, khí trời dần se lạnh.

Hôm nay nhiệt độ hạ nhanh, gió lùa lạnh buốt.

Tôi kéo sát áo khoác, nhấp ngụm sữa nóng chờ người đến.

Đứa bé này, chắc chắn không thể giữ lại.

Tạ Hựu là chồng của em gái tôi.

sinh ra, nó sẽ là con ngoài giá thú.

Còn phải gọi cha ruột là… dượng?

Tôi rùng mình.

Quá đáng sợ.

Tôi đưa tay vuốt bụng, giờ nó mới chỉ bằng hạt đậu xanh.

Chưa có tim thai, bỏ… có lẽ sẽ không đau.

, tôi không phải một người mẹ tốt.

Xin lỗi con.

Con đến… không đúng lúc chút .

Ba mẹ tôi cưng em gái như trân bảo, chắc chắn cũng không muốn đứa trẻ này được sinh ra.

Sữa tôi gần nguội thì ba mẹ dẫn em gái đến.

Em tôi vẫn mang dáng vẻ chán đời như thường.

Vừa ngồi xuống đã cắm mặt vào điện thoại, không buồn đến ai.

không phải người quyết định, tôi chỉ liếc qua rồi thu ánh nhìn lại.

Trước khi ba mẹ mở lời, tôi lấy kết khám thai ra, đặt lên bàn.

Ba tôi cau mày: “Cái này là gì?”

Tôi bắt chước giọng điệu nhàn nhã mỗi khi Tạ Hựu xử lý công việc: “Kết xét nghiệm thai kỳ. Tôi đang mang thai.”

Ba tôi hét lên: “Cái gì? Con mang thai?”

Tôi ra hiệu ông im lặng: “Ba, ba cũng không muốn tôi đứa trẻ này phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của em gái đâu đúng không?”

Em gái tôi ngẩng đầu, liếc tôi một cái đầy quái dị rồi lại tiếp tục chơi game.

con là sao?”

Tôi nhấc cốc sữa lên, chiến thuật uống sữa né tranh luận.

tôi là, muốn tôi bỏ đứa bé, cũng được thôi. phải có chút lợi ích chứ. Không thì thử đoán xem, tôi nói sự Tạ Hựu biết, anh ấy sẽ thế ?”

Mẹ tôi bất ngờ đứng bật dậy, ba tôi giữ lại.

“Con muốn bao nhiêu?”

Tôi mỉm cười: “10 triệu.”

“10 triệu, tôi sẽ phá thai, này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tạ Hựu nữa.”

Ba tôi siết chặt nắm đấm: “5 triệu.”

Tôi: “Giao dịch thành công!”

, ra giá phải hét cao lên trước mới đúng.

Tôi vui vẻ nhập số tài khoản ngân hàng vào khung chat, không ngẩng đầu, nói với ba tôi: “Con gửi số tài khoản qua WeChat rồi, đợi nhận tiền xong là con đi phá…”

Chữ “thai” còn chưa kịp thốt ra.

Tôi đột ngửi một mùi hương nhè nhẹ của lá cam đắng.

Đó là mùi hương người Tạ Hựu.

Tôi mua rất nhiều nước hoa, cuối cùng chọn loại có tầng hương cuối là lá cam đắng vì nó hợp với anh nhất.

Anh rất nghe lời, tôi gì, anh dùng cái đó.

tại sao quán cà phê lại có mùi này?

Tôi lập tức cảm bất an.

, giây , một bàn tay lớn vén tóc tôi lên.

Cằm người đàn ông tì lên vai tôi.

Giọng anh vang lên sát bên tai, lạnh lẽo đầy ám ảnh — tôi chưa nghe anh như thế bao giờ.

“Con của anh chỉ đáng giá 5 triệu thôi sao?”

“Bảo bối, 10 triệu. Ngoan ngoãn sinh con anh.”

Anh xoay mặt tôi lại, khóe môi cong lên, trong mắt lại chẳng có chút cười.

không thì…”

Tôi: ?!

Tại sao anh lại có mặt đây?

Đúng lúc đến, lại còn nghe hết!

“Chồng , anh nghe em giải !”

Khoan đã.

Có gì đó sai sai.

“Em rể , em nghe tôi giải !”

Tạ Hựu không buồn nghe.

Ngay trước mặt ba mẹ em gái tôi, anh cúi đầu hôn tôi.

Tôi trừng mắt nhìn anh.

Giữa ban ngày ban mặt, anh đang làm cái quái gì thế?!

Tạ Hựu cảm nhận được sự giận dữ của tôi, chỉ hôn phớt rồi rút lui, còn xoa đầu tôi.

“Anh còn chưa nổi giận, cô Lương Dư tức giận cái gì?”

Anh… sao lại biết tôi tên là Lương Dư?

Đó là cái tên mẹ nuôi đặt tôi.

Em gái tôi không tên như vậy.

“Ngài Tạ, sao hôm nay lại đến đây? Ngài nhận nhầm người rồi, đây là con gái khác của tôi, con bé…”

Ba tôi còn chưa nói hết câu.

Em gái tôi đứng lên, vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết như mọi khi.

lười biếng liếc nhìn Tạ Hựu: “Quản vợ anh tốt, đừng làm phiền tôi. Nhớ chuyển tiền vào tài khoản tôi.”

Tôi lập tức tiếp lời: “Cái gì cơ?”

Tiền gì?

Sao lại chuyển vào tài khoản cô ?

Em gái tôi ung dung nhìn tôi, như thể chợt nhớ ra điều gì: “ này, hai người đã đăng ký kết hôn chưa vậy?”

Tôi: “Hả? Không phải cô đã kết hôn với anh ấy rồi sao?”

Ba tôi đưa tôi xem giấy đăng ký kết hôn mang tên cô Tạ Hựu.

“Cái đó tôi mua Taobao, hai tệ thôi. Ảnh ghép là cô với anh , cô không nhận ra ?”

khoác túi lên vai, dáng vẻ như hồn ma trôi dạt, bước đi.

“Tôi cứ tưởng hai người đang chơi trò ‘chị vợ – em rể’ tìm cảm giác kích cơ đấy. Chậc.”

bên nhau cả năm trời còn chưa xử lý xong, vợ thì muốn phá thai, chồng kiểu đó đúng là thất bại sự.”

càng đi càng xa, biến mất khúc quanh.

Chỉ còn lại tôi với vẻ mặt mờ mịt, Tạ Hựu thì mặt đen như đáy nồi.

ba mẹ tôi thì chết lặng tại chỗ.

Ánh mắt Tạ Hựu nhàn nhạt quét qua tôi.

Giữa anh ba mẹ tôi — tôi vẫn chọn anh.

Tôi đưa tay ra, làm bộ đáng thương: “Em đi với anh! Bế em đi .”

Mẹ tôi sống phía Đông thành phố, thuê, căn hộ hai một khách.

được dọn dẹp rất gọn gàng, sạch sẽ.

Tôi đã nói trước với mẹ là hôm nay sẽ đưa bạn trai .

Mẹ chuẩn một bàn cơm toàn món tôi .

Tôi chống cằm, lặng lẽ nhìn mẹ trò với Tạ Hựu.

“Cháu quen Tiểu Dư bác thế vậy?”

Tôi vểnh tai lên.

Anh không thể trả lời “là chồng cô ấy” được đâu nhỉ?

Tạ Hựu ứng đối thành thạo: “Tụi cháu quen nhau nhỏ, một năm trước mới gặp lại. Không biết bác còn nhớ cháu không?”

Hả?

khi ?

Mẹ tôi đánh giá Tạ Hựu đầu đến chân, đột như bừng tỉnh.

“Cháu là đứa nhỏ năm xưa con bé nhặt sao?”

Tạ Hựu gật đầu.

??!!

Gì cơ?

Giọng mẹ tôi dịu hẳn đi, bà thở dài: “Là cháu . Tiểu Dư giống mẹ, ‘nhặt’ người lung tung.”

Mẹ vào lấy ra một tấm ảnh cũ.

Trong ảnh là tôi hồi còn nhỏ xíu, bên cạnh là một cậu bé lớn hơn một chút.

Tôi nhìn tấm ảnh một lúc.

Cậu bé đó… trông cực kỳ giống Tạ Hựu.

Sao có thể lớn lên giống hệt vậy được?

Tôi sờ lên mặt mình — tôi đã khác hẳn ngày bé rồi.

Tôi giờ… xinh hơn nhiều.

Mẹ tôi hỏi đủ thứ.

Tạ Hựu trả lời rành rọt câu.

Tối hôm đó, Tạ Hựu lại tôi.

Căn hộ chỉ có hai , anh lại là khách, không tiện ngủ sofa.

tôi anh nghỉ, còn tôi ngủ chung với mẹ.

Trước khi ngủ, tôi lẻn sang mình chào anh.

Vừa vào thì Tạ Hựu đang ngồi trước bàn học của tôi, nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký.

Cuốn đó vốn giá sách nhỏ, giờ anh rút ra.

Tôi ôm lấy anh phía : “Tự tiện lục đồ của tôi, anh hư quá rồi.”

Anh nghịch ngón tay tôi: “Em cũng tùy tiện lục tôi .”

Tôi không : “Nhật ký thì xem cũng được, không được lấy đồ của tôi làm xấu biết chưa?”

Tạ Hựu có vẻ đang giận.

anh rất dễ dỗ.

Tôi ôm cổ anh, giả vờ như không có gì xảy ra, hôn anh: “Cảm ơn chồng yêu, chồng là nhất luôn!”

Anh: “ sao?”

Tôi mặt không biến sắc, chẳng thèm nhắc gì đến vụ bán con ban nãy: “ chứ.”

Tạ Hựu cười khẩy: “Mặt dày đấy.”

Tôi: …

Mặt dày thì sao?

Không được phép nói !

Tùy chỉnh
Danh sách chương