Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8
lên xe, Tạ Hựu xem tờ kết quả xét nghiệm thai của tôi.

Tôi ghé sát lại cùng anh xem.

Anh ôm tôi ngồi lên đùi, cằm tì lên đỉnh đầu tôi.

“Chỉ số này là… 4 tuần?”

“Ừm ừm, bác sĩ nói là 32 ngày.” Tôi nhéo anh một cái, “Anh còn nói là trong kỳ an toàn không có thai, tôi đánh anh một trận mới được.”

Anh xoay người tôi lại.

Tôi ngồi đối diện anh trên đùi.

Tạ Hựu cúi người, tự đưa mặt đến gần tôi.

“Xin lỗi bảo , muốn đánh mặt hay đánh chỗ nào đây?”

Tôi: …

anh ấy thật sự… rất biết nghe lời.

Tôi vuốt nhẹ lông mày mắt của Tạ Hựu.

Thật không hiểu em gái tôi gì mà lại bỏ trốn.

Đừng nói ngoài đời, ngay cả mấy trai đẹp chỉnh sửa photoshop trên mạng cũng chẳng đẹp trai bằng anh.

Đẹp trai, giàu có, yêu vợ, chưa từng yêu khác.

Gần như là mẫu chồng hoàn hảo.

Tôi vỗ nhẹ lên mặt anh, hơi ấm từ tay anh truyền đến lòng bàn tay tôi.

Tôi vốn không kiểu có sở “chiếm quyền chủ động”.

Bình thường anh ấy luôn mạnh mẽ hơn.

tôi lại rất giác được anh dỗ dành.

Còn bây

Anh trông thật ngoan.

Tạ Hựu nhìn tôi không chớp mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy chỉ có tôi.

Tôi bắt đầu thấy ngứa ngáy tay chân.

Kệ đi.

Chát ——

Trên gương mặt đẹp trai của anh hiện lên một vệt ửng đỏ mơ hồ.

Lần đầu tiên đánh anh, hơi căng thẳng.

Anh chắc không giận đâu nhỉ?

Tôi len lén liếc nhìn anh.

Cổ họng Tạ Hựu khẽ chuyển động.

Tôi ngang ngược nói: “Là anh bảo tôi đánh mà, không được giận.”

Anh cúi đầu hôn lên lòng bàn tay tôi: “Không giận. Bảo ngoan rất tốt.”

Mỗi lần anh gọi tôi là “bảo ngoan”, tôi đều có giác như bay lên trời.

Tôi chớp mắt: “Thật không đó?”

Nụ hôn từ lòng bàn tay lần đến cổ tay.

“Thật.”

“Tất cả là lỗi của anh, khiến bảo mang thai.”

Thứ “xấu xa” mà anh nhắc đến là chính anh… hay là…

Tôi lỡ miệng mơ màng: “Muốn!”

9
Nói Tạ Hựu dễ dỗ là không sai chút nào.

Tôi đã từng định trả anh lại cho em gái , còn chuẩn bị bán luôn cả bé.

Vậy mà anh ấy lại quay ngược lại xin lỗi tôi.

Tôi cụp mắt xuống, này Tạ Hựu cẩn thận dùng khăn ướt lau lòng bàn tay cho tôi.

Trên tay có một vết đỏ — là do tôi đánh anh khi nãy.

Anh xoa cổ tay tôi, nhẹ giọng hỏi: “Em không?”

Tôi không trả lời.

Chỉ nhìn anh thật lâu.

Tôi chậm rãi mở miệng: “ nãy em gái tôi nói… có ý gì ?”

Sao nghe như là… cùng nhau lừa tôi vậy?

Tạ Hựu khựng lại.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạ thường.

như oán, như trách móc.

Giống như tôi là người có lỗi anh lắm vậy.

Bị anh nhìn như , tôi có chút chột dạ, vội lấy tay che mắt anh lại: “Đừng nhìn tôi như vậy, nói đi, ý anh là gì! Không cho nhìn nữa!”

Anh bất ngờ hỏi tôi: “Em có anh không?”

“Tất nhiên là rồi, chẳng chúng ta là ‘vợ chồng giả’ sao?”

Tạ Hựu gỡ tay tôi xuống, khẽ thở dài: “Cái đồ không tim không phổi, đúng là không nên có ảo tưởng gì em cả.”

Tôi: …

Không tim không phổi thì sao chứ.

Sống thoải mái lắm đó biết không.

Đáng ghét thật.

mà anh đã quen em từ rất nhiều năm trước rồi.”

10
Khi tôi được đưa trở về ngôi hiện tại này, ba mẹ hỏi tôi còn chuyện hồi nhỏ không.

Tôi nói không .

thở phào nhẹ nhõm.

thật ra, tôi rất rõ.

Tôi không đi lạc, mà là bị bắt cóc.

Khi đó công ty của ba mẹ mới khởi sắc, kiếm được chút tiền thì tôi em gái bị bắt đi.

20 năm trước, an ninh vẫn chưa được đảm bảo.

Bọn bắt cóc yêu cầu tiền chuộc.

Mỗi trẻ 10 vạn.

Tổng cộng 20 vạn – có khả năng chi trả.

ba tôi không chịu trả.

chỉ chuẩn bị tiền chuộc cho một , còn lại thì mong bọn bắt cóc “có lương tâm”.

là, em gái tôi được cứu.

Còn tôi thì bị ném xuống sông.

Dưới làn nước lạnh ngắt đục ngầu, tôi nhìn thấy ôm lấy em gái, bật khóc vì mừng rỡ.

Nước tràn mũi miệng, ý thức mơ hồ của tôi chỉ được một câu: Ồ, thì ra tôi đã bị từ bỏ rồi.

tôi không chết.

Một người phụ nữ đã vớt tôi lên, khi tôi tỉnh lại bà hỏi tôi là con , tại sao lại rơi xuống sông.

Tôi lắc đầu: “Cháu không có ba mẹ.”

Bà đau lòng đến rơi nước mắt, ôm tôi lòng: “Vậy từ mẹ chính là mẹ của con.”

11
Mẹ nuôi tôi là người miền Nam.

Bà từng lên Đế Đô việc một thời gian, sau đó vì quê phát triển tốt, bà đưa tôi về lại quê bà.

Đó là một thành phố ven biển.

Khí hậu điển hình của vùng gió mùa cận nhiệt đới.

Mùa hè nóng ẩm, mùa đông lạnh ẩm.

Thu nhập của bà không cao, tôi không được đi trẻ, nhỏ toàn chơi trẻ con trong khu.

Bạn chơi thì nhiều vô kể.

Là con của đồng nghiệp mẹ nuôi, con nít trong khu , thậm chí là trẻ con gặp ngoài đường.

Chỉ cần là trẻ con, đều bị tôi kéo chơi cùng.

Tôi lớn lên trong thành phố miền Nam ấy, vui vẻ tràn đầy tiếng cười.

Năm tôi tốt nghiệp cấp ba, sau kỳ thi đại học, tôi hào hứng cầm bảng điểm chạy về khoe mẹ.

cười ho ra máu.

ấy tôi mới biết, để tôi chuyên tâm học hành, bà đã giấu chuyện bị bệnh nặng.

Bà cứ chần chừ mãi, để rồi đến giai đoạn cuối.

Thu nhập không cao, mà bệnh tình thì quá nặng, chỉ như muối bỏ biển.

Bà không chọn chữa bệnh, mà để dành tiền lại cho tôi.

“Tiểu Dư còn trẻ mà, cuộc đời mẹ may mắn nhất là được gặp con.”

Tôi không muốn nghe mấy lời đó.

đúng là tiền trong tay không đủ để phẫu thuật cho mẹ.

Tôi đến ba mẹ ruột của .

Dựa vài ký ức vụn vặt gương mặt giống nhau, tôi lần ra được người em gái được nuông chiều từ nhỏ.

Tôi đưa mẹ quay về Đế Đô.

Tôi quấn lấy ba mẹ ruột, giành giật từng đồng tiền từ .

Cũng vì tôi mở miệng là xin tiền, nên vốn không có tình tôi, lại càng chán ghét hơn.

Bệnh của mẹ tôi khỏi hẳn từ một năm trước.

Tôi vốn định xem xong vở kịch của em gái thì đưa mẹ rời đi.

ngờ đột nhiên có một “phi vụ” trị giá 5 rơi xuống đầu.

Bỏ qua thì sau này tôi cày bao nhiêu việc mới bù nổi?

Chuyện thay người kết hôn, sớm muộn gì em gái tôi cũng sẽ về.

Tôi chờ cô ta quay về, rồi cầm tiền đưa mẹ đi.

ngờ em gái tôi Tạ Hựu lại hợp tác… lừa tôi!

Bây tôi không bỏ đi một , trong bụng lại còn có một bé.

Tạ Hựu chắc chắn sẽ không để tôi rời đi.

Về việc Tạ Hựu đã quen tôi từ bao mà biết được?

Trong quãng đời trước đó của tôi, chẳng hề có sự tồn tại của anh.

Tôi ngước mắt nhìn trời: “Thôi đừng bàn chuyện anh quen tôi từ bao nữa, không quan trọng.”

Tạ Hựu trầm giọng: “Rất quan trọng.”

Tôi lấp liếm: “Được được, quan trọng lắm.”

Tôi chẳng tò mò nổi chuyện anh quen tôi từ khi nào.

Tôi chỉ quan tâm: “ nãy anh nói là thật đấy à?”

Tạ Hựu kiên nhẫn hỏi lại: “Cái nào cơ?”

Tôi bắt đầu phấn khích: “Cái vụ nếu tôi con thì anh cho tôi 10 ấy! Tôi thật đấy, có cho thật không?”

Ánh mắt Tạ Hựu trở nên phức tạp.

Tôi tiếp tục luyên thuyên không ngừng: “Vì anh chưa kết hôn, nên ra cũng không sao nhỉ… lại thì cũng không được, tôi xong rồi đưa cho anh nuôi, còn thì bỏ đi… nghe như bán trẻ con ấy.”

Tôi có chấp phá thai, chứ không chấp con xong vứt lại cho người khác.

Tôi một lát, rồi ra giải pháp hoàn hảo: “Hay là… anh cưới tôi đi, như vậy chúng ta có cùng nuôi con!”

Mẹ tôi thực ra rất Đế Đô, không thì trẻ cũng chẳng đến đây gì.

Thành phố phát triển tốt, cảnh sắc đẹp, y tế hàng đầu.

Chỉ là chi phí hoạt quá cao, ở Đế Đô chúng tôi không mua nổi lớn, chất lượng sống cũng thấp.

Nếu Tạ Hựu cho tôi gấp đôi số tiền, tôi có mua cho mẹ một căn hộ lớn.

con cũng có giữ lại, tôi cũng không cần rời đi.

Hơn nữa…

Tôi cũng khá anh.

Gần như được cả ba điều.

Tôi chớp mắt nhìn anh: “Sao hả?”

Tạ Hựu khựng lại.

Anh im lặng rất lâu.

Tôi bắt đầu chán nản.

“Không được à?”

Rõ ràng đề nghị của tôi quá tuyệt còn gì.

Tạ Hựu nắm cằm tôi, hôn tôi.

Bị anh hôn quen rồi, tôi phản xạ theo điều kiện.

Ôm cổ anh, điều chỉnh hô hấp, phối hợp anh, anh.

Hôn xong, giọng anh khàn khàn.

“Lương Dư, em cầu hôn anh sao?”

Hả?

Hả?

Cái này… là cầu hôn à?

Tôi ngơ ngác: “Chắc là vậy?”

Anh ôm chặt tôi hơn: “Lần sau chuyện này để anh .”

Tôi: …

Anh muốn là người cầu hôn à?

Một năm qua, tôi vẫn trong mắt anh, tôi là em gái tôi.

Trông chờ gì ở anh chứ? Trông chờ anh ra ư?

Tôi buột miệng: “Vậy chắc đời này tôi khỏi kết hôn luôn cho rồi.”

Mắt Tạ Hựu nheo lại, toàn thân anh toát ra hơi thở nguy hiểm.

Anh thong thả tháo đồng hồ: “Hửm?”

Tách ——

Dây đeo bung ra.

Tim tôi như ngừng đập, vành tai đỏ rực: “Anh gì đó!! Đừng như vậy, tôi mang thai!”

“Anh có nói gì sai đâu, là em không biết giữ mồm giữ miệng!”

Mỗi lần anh tháo đồng hồ là tôi biết — lần này tôi sẽ ‘mệt lắm’.

Sao đầu anh chỉ toàn mấy chuyện này vậy chứ!

Tôi nhìn anh, thấy anh chẳng hề tôi, chỉ của tôi thôi, hu hu…

Tạ Hựu chẳng thèm nghe.

Anh quỳ nửa người trên băng ghế sau xe.

Dùng hành động thực tế để chứng minh…

Anh biết mở miệng.

Tôi che mắt lại: “Rất ghét anh đấy.”

Không cái kiểu “mở miệng” như này đâu!

12
Việc em gái tôi bỏ trốn ra nước ngoài là do Tạ Hựu sắp đặt.

Chỉ để thuận lợi nhường lại hôn ước cho tôi.

Tôi nằm trong lòng Tạ Hựu, nhìn anh chuyển khoản 5 cho em gái, lòng đầy ghen tị.

Tôi chọc ngực anh: “Em gái tôi chẳng gì cũng được 5 , còn tôi cả một con chỉ được có 10 , tại sao vậy hả?”

Tạ Hựu xoa đầu tôi: “Là em đòi 10 trước, anh chỉ thuận theo ý em thôi.”

Tôi trừng mắt: “Nghĩa là anh không định đưa tôi tiền thật sao?”

Tạ Hựu nhéo má tôi: “Tiền của anh, đều là của em.”

Tôi như muốn chết.

Xong rồi.

Cái kiểu trả lời này…

Xem ra thật sự không định đưa tiền cho tôi.

Tôi không vui.

Chui khỏi lòng anh.

Tôi cần dỗi một lát.

Tạ Hựu lại kéo tôi về lại trong lòng.

“Bật điện thoại lên xem đi.”

Tôi lấy điện thoại ra.

Có tin nhắn ngân hàng báo.

Tài khoản được 10.000.000 NDT.

Tôi:!

Tôi đếm mấy lần số 0, xác không đếm sai, lập tức vui mừng rạng rỡ.

ơn anh!”

Tạ Hựu cười tủm tỉm nhìn tôi: “Bảo ngoan, đổi cách xưng hô đi.”

Tôi ghé sát tai anh, nhỏ giọng: “ ơn daddy.”

Anh thật là…

Ngay cả ở dưới giường cũng đòi tôi gọi như .

Xấu xa thật đấy.

Tạ Hựu thở nặng nhọc: “Bảo ngoan, anh bảo gọi là chồng cơ mà.”

Tôi: …

Thì ra cái đầu toàn suy đen tối là tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương