Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Tên thật tôi , còn bát tự thì tìm thế nào?”
Chúc An quan sát bố cục phòng: “Tên thật chị chưa chắc là tên thật của thi . Thi lão tử, sống như vậy, xung quanh chắc chắn có manh mối!”
Phòng không lớn, tôi và Chúc An phân công tìm kiếm.
Tủ quần áo, học, … mọi nơi có thể tìm đều lật tung.
vẫn không tìm được gì.
bước chân ngoài cửa lại vang lên: “Tiểu Ý, em ở đâu?”
Chị tìm tới rồi!
Tôi không dám lên , ra hiệu cho Chúc An, chui ngay xuống gầm .
Giây tiếp theo, cửa phòng mở, chị bước vào!
Chị vừa gọi tên tôi vừa tìm kiếm trong phòng.
Tôi nắm chặt tay, lòng tay đầy mồ hôi.
“A! Tìm được em rồi!”
Chị đột nhiên hưng phấn kêu lên, khiến tôi run bắn.
Tôi cắn chặt môi, không dám phát ra động.
Chị không tìm thấy tôi, chị đang dụ tôi!
Phòng yên tĩnh, chỉ còn cười “hì hì” thỉnh thoảng của chị.
Không qua bao , bước chân lại vang lên, xa dần, không còn nghe thấy.
Chúc An không từ đâu xuất hiện, khẽ gọi: “Ra được rồi.”
Tôi bật đèn pin điện thoại, chuẩn bò ra từ gầm .
Giây tiếp theo, tôi trợn mắt, thấy một hàng chữ dưới gầm .
Trình Ý, mùng 1 tháng Chạp năm 1925, 2 giờ sáng.
Dưới gầm của chị lại khắc tên tôi!
Không…
Đây vừa là tên tôi, lại không phải tên tôi!
Tôi được chị nhận nuôi rồi đổi thành Trình Ý, nghĩa là từ chị đã định chiếm thân thể tôi!
“Chúc An, tôi tìm được bát tự rồi! Mùng 1 tháng Chạp năm 1925, 2 giờ sáng!”
Chúc An bấm đốt ngón tay: “Quả nhiên là thuần âm ! Lúc oán khí quá nặng, sau khi thành thi . Nếu chị mặc hết bảy sườn xám, đồng nghĩa tự nguyện thay cô ta thành thi , mọi tiền đồ nhân quả đều do chị gánh!”
Nói xong, Chúc An lại lấy một bùa từ túi: “Đứng lên thay quần áo đi! Có bát tự, mọi chuyện dễ rồi.”
Tôi che : “Chúc An, tôi thay đồ, cô quay đi được không, nhìn tôi ngại lắm!”
Chúc An: “Chị nhanh lên…”
Thay sườn xám xong, tôi lấy túi rác từ tủ , nhét hết sườn xám vào.
Tôi lờ đi tay Chúc An đưa ra, mở cửa phòng bước ra.
Phòng khách tối om, tôi bật đèn lên.
Khoảnh khắc đèn sáng, tôi diện chị vừa từ phòng tôi bước ra.
“Tiểu Ý…”
Tôi ngắt chị: “Đừng gọi tôi Tiểu Ý, là tên của chị đúng không? Chị là Trình Ý!”
Chị sững sờ, rồi cười “hì hì”: “Em hết rồi! Vậy càng không thể tha cho em!”
vừa dứt, móng tay chị dài ra, da trắng trẻo lập tức thối rữa, vặn vẹo, mắt đỏ ngầu, môi biến thành răng nanh nhọn hoắt đáng sợ.
Cơ thể chị phình to thành quái vật, lao về phía tôi.
Tôi phản ứng nhanh, lách sang bên, khiến chị vồ hụt. Chị đâm sầm vào , vỡ tan.
Chị bò dậy, lại lao về phía tôi.
Lần này, lưng chị trực diện Chúc An!
“Mau ra tay!”
Chúc An đứng yên, ném bùa, dán ngay lưng chị!
“A a a!” Chị gào thét thảm thiết.
bùa phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thiêu đốt lưng chị. Chị mắt đỏ ngầu nhìn tôi, ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi.
“Tôi không muốn lão tử! Tôi cô đơn lắm, tôi chỉ muốn thành người bình thường, tôi cố gắng bao rồi! Tất cả công cốc! Tôi không cam tâm, không cam tâm!”
Chị gào thét, giọng nhỏ dần, cùng chỉ còn nức nở.
Chúc An thu tay, bước đến trước tôi: “Xong rồi, cô ta sẽ thiêu , chị đưa sườn xám cho tôi đi.”
“Ồ, được thôi.”
Tôi đưa túi đang cầm, Chúc An đưa tay nhận, tôi lách người, tránh cô ta, đến trước chị.
“Vậy, Chúc An, cô giúp tôi để làm gì? Từ , sự chú ý của cô không ở tôi, cô quan tâm bảy sườn xám này! Tôi đoán, cơ thể cô không khỏe đúng không? Dù là leo lầu hay tìm đồ, cô đi vài bước là thở hổn hển. Chúc An… người đặt tên này chắc mong cô bình an khỏe mạnh! Nghĩ vậy, chị không lừa tôi, nếu cô lấy bộ sườn xám này, thành chủ nhân , tôi sẽ !”
Biểu cảm Chúc An khá ngờ: “Tôi tưởng chị hoàn toàn tin tôi, chị cảnh giác hơn tôi nghĩ! Nói cho chị cũng chẳng . Nói ra thì cách làm bảy sườn xám này là do tôi dạy chị gái chị! Từ nhỏ tôi chưa nào không bệnh, không nào không uống thuốc! Tôi thậm chí gia nhập huyền môn, chỉ để sống sót! Tôi cố gắng thế, vậy mà vẫn sắp ! Chị thấy buồn cười không? Tôi cố gắng để sống, còn chị gái chị lại chê sống quá ! Cô ta muốn làm người? Làm người có gì hay! Chúng muôn vẻ, làm người là mệt mỏi, khổ sở nhất! Dù tôi không đồng ý quan điểm của cô ta, cô ta cho tôi lối thoát. Tôi lật khắp cổ , cùng tìm ra cách này, chỉ cần dùng bảy lớp da lột ra may thành quần áo, có thể lừa thiên đạo, hoán đổi thân phận hai người!”
Tôi lạnh lùng nhìn Chúc An: “Cô muốn trường , chị ấy không muốn trường , vừa hay giao dịch, lại lôi tôi vào!”
Chúc An cười khẽ: “Không còn cách nào, tôi muốn trường , không muốn thành thi ! Nên cần chị làm trung gian, chỉ cần nghi thức chưa thành, cả hai người , sát khí của sườn xám tan, chỉ còn tác dụng kéo dài tuổi thọ! Được rồi, giờ chị có thể làm quỷ minh bạch, mau giao sườn xám ra!”
Tôi lắc , lấy từ túi ra bật giấu đã .
“Tôi không thể giao cho cô, thứ hại người này nên đốt đi!”
Chúc An chế giễu: “Chị nằm mơ à? Đây là da thi, bật đốt được…”
Cô ta khựng lại, khó tin nhìn ngọn bùng lên.
“ có thể? có thể đốt được?”
Tôi buông tay túi rơi xuống sàn, không còn che chắn, Chúc An thấy ngọn bắt từ bùa!
là bùa Chúc An dán lên người chị.
“Cô…”
Tôi tiếp : “Quả nhiên không ngoài dự liệu, da thi không cháy được, bùa có thể đốt! Chúc An, mưu tính của cô thất bại rồi! Dừng lại đi!”
Chúc An trắng bệch, lao vào ngọn không màng tất cả.
“Không được đốt! Không được hủy!”
Tôi bình thản lùi hai bước, cầm điện thoại gọi 119.
“Alo, tôi muốn báo cháy, nhà tôi cháy rồi.”
hôm , khi lính cứu hỏa đến, sườn xám đã cháy sạch, chị cũng hóa thành tro.
Chúc An vì thế mà phát điên, ngơ ngơ ngác ngác, hễ nghe từ “sườn xám” là bắt gào thét.
Vì không có người nhà, cùng tôi ký giấy đồng ý, đưa cô ta vào viện điều dưỡng.
Tôi đến nhà cô ta, thu dọn đồ đạc, thấy cuốn cổ cô ta nhắc đến.
Trang cuốn sách khâu một thông tin liên lạc.
Tôi tìm kiếm toàn mạng, phát hiện là một dãy số QQ.
Biệt danh : Thu mua và bán cổ .
Tôi thêm bạn, đồng ý rất nhanh.
[Chào bạn, bán sách hay mua sách?]
Tôi nghĩ rồi trả : [Mua sườn xám.]
đáp ngay: [99999, chuyển tiền trước.]
Tôi nghiến răng chuyển tiền.
gửi lại một địa chỉ: [Số 404 đường Giang Nam, viện điều dưỡng.]
Chưa kịp trả , đã offline.
địa chỉ này… chính là viện điều dưỡng tôi gửi Chúc An!
Tim tôi thót lại, vội lao xuống lầu, lái xe đến .
Khi đến nơi, Chúc An đã biến mất.
Tôi hỏi y tá chăm sóc, y tá nói cô ta tự làm thủ tục rời đi.
Trước khi đi, để lại một tờ giấy, bảo giao cho người tìm cô ta.
Tôi nhận tờ giấy, thấy dòng chữ, Chúc An: Livestream xem tướng, một quẻ 999.
Tôi cảm ơn y tá, rời khỏi viện điều dưỡng.
Về nhà, tôi đêm canh các nền tảng livestream.
Năm tháng sau, tôi cùng tìm được livestream của Chúc An.
Cô ta đang kết nối với một streamer khác.
Tiêu đề livestream là, Thử mặc sườn xám mua.
Giọng Chúc An lạnh lùng vang lên: “ sườn xám này sờ vào có phải mát lạnh mượt mà, mặc lên người thì lạnh buốt như âm khí không?”
-HẾT-