Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9
Lục Trì Dạng lật người đè lên tôi.

Trong giọng nói tức giận xen lẫn chút khàn khàn, u uất đến khó phân biệt.

Tụng, em chỉ muốn chia tay với tôi để được bên hắn, đúng không?”

“Không phải, tôi nói đấy. Hơn , Tề Dạ có vị hôn thê rồi, cuối năm sẽ kết hôn.”

Tề Dạ không chỉ gửi quà sinh nhật cho tôi, còn gửi cho cả đám bạn thân từ thuở nhỏ.

Cậu ấy là người sống nghĩa, thời còn đi học đã theo đuổi nữ thần trong lòng suốt nhiều năm.

người phải lên đại học mới duyên.

nhất là em đừng lừa tôi.”

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi cúi đầu định hôn xuống.

Tôi nghiêng mặt né tránh.

“Lục Trì Dạng, chẳng phải anh cũng sắp kết hôn rồi sao? Sao còn dây dưa với tôi?”

“Tôi cưới ai?”

“Ôn Thư Nguyệt.”

“Đám tin đồn vớ vẩn đó, em cũng tin? Tôi không bao giờ kết hôn.”

Anh nói chắc chắn.

Giống hệt cách anh từng khẳng định theo chủ nghĩa Dink.

Lục Trì Dạng cúi xuống hôn tôi lần .

Tôi vì đứa trẻ trong bụng đành phải nói dối.

“Dạo này tôi không ngủ ngon, người mệt.”

Anh khựng lại, “ sao không nói sớm.”

Lục Trì Dạng ngoan ngoãn nằm xuống ôm lấy tôi.

Nhưng vài chỗ khác thì lại không hề ngoan.

Tôi ngượng đến mức đỏ mặt.

“Anh không thể sang phòng bên ngủ được ?”

“Không có em, tôi ngủ không được.”

Anh xoa đầu tôi, cứ như đã quen thuộc với tư thế ngủ thế này từ lâu lắm rồi.

10
Hôm sau, tôi không thể mẹ tôi tới nhà hàng của Tề Dạ ăn cơm.

Vì Lục Trì Dạng không chờ nổi, kéo tôi về lại kinh đô ngay lập tức.

Trước khi đi, anh còn mua cho mẹ tôi một chiếc ghế massage nhiều thuốc bổ.

Cư xử chẳng khác gì rể ruột.

Mẹ tôi được dỗ dành đến mức tít mắt.

Lúc tạm biệt, Lục Trì Dạng còn cho mẹ tôi một chiếc thẻ ngân hàng, mật mã là ngày sinh nhật của tôi.

Mẹ tôi không muốn nhận, nhưng không đấu lại anh.

thì mẹ giữ giùm Tụng Tụng, đợi sau này đứa cưới nhau rồi mẹ trả lại.”

Tôi khổ nhìn bà.

Sẽ chẳng bao giờ có ngày ấy.

chỉ là tiền công của một người thôi.

Lục Trì Dạng quen có tôi bên cạnh, vẫn chưa muốn thay người mới.

Trong thì tìm tôi.

Ra ngoài thì tìm Ôn Thư Nguyệt.

Lục Trì Dạng tôi lên xe, chẳng mảy may để tâm đến số tiền đó.

Về đến kinh đô.

Anh không tôi về căn hộ cũ.

tôi đến một căn biệt thự hoàn toàn mới.

Cách bố trí phòng ngủ chính vẫn giống y như trước kia.

Lục Trì Dạng đã cho người mang tất cả đồ của tôi sắp xếp lại y nguyên.

Tủ quần áo đầy ắp.

Bàn trang điểm bày biện đủ loại mỹ phẩm hoa mới tinh.

Mọi thứ cứ như tôi chưa từng rời đi.

Lục Trì Dạng nói tôi thích gì thì cứ việc bổ sung thêm.

Tôi nhìn “lồng chim vàng” mới này, ngoan ngoãn mỉm .

“Như thế này cũng .”

11
Lục Trì Dạng đi công ty giải quyết công việc.

Anh bận liên tục mấy ngày liền.

Tôi hoàn toàn không bóng dáng anh.

Đêm xuống.

Tôi đã ngủ say.

Nhưng lại bị anh đánh thức.

Lục Trì Dạng có hơi men trong người.

Anh ôm chặt tôi đầy lưu luyến, cứ rúc lấy không buông.

“Bé ngoan, sao mấy ngày nay không nhắn tin cho tôi ?”

“Em chưa gỡ tôi khỏi danh sách chặn đúng không?”

Tôi nhìn gương mặt đỏ ửng của anh.

Định ngồi dậy rót cho anh ly .

Nhưng Lục Trì Dạng giữ chặt tay tôi, ép lên đỉnh đầu.

“Không được đi.”

“Hôm nay chơi game với tôi một chút nhé?”

Giọng anh ấm ấm, mềm mỏng, cúi xuống hôn tôi.

Không biết có phải do đang mang thai không…

Tôi bỗng trở cực kỳ nhạy cảm khó chịu với mùi rượu.

Anh còn chưa chạm vào tôi, tôi đã cảm buồn nôn không chịu được.

Tôi đẩy anh ra, chạy thẳng vào phòng .

Tiếng nôn khan vang lên.

Lục Trì Dạng sững người vài giây.

Men rượu lập tức bị dọa cho bay sạch.

Anh bước vào phòng , sắc mặt khó coi, khăn giấy cho tôi.

Tụng, em sự đã phá thai chưa? Dì Lâm nói gần khẩu vị em thay đổi, em chắc là chỉ do dạ dày khó chịu thôi ?”

Tôi ngẩng đầu đối diện ánh mắt trong trẻo tỉnh táo của anh.

Lời nói dối vụng về, trước mặt anh chẳng có chút hiệu lực.

Tôi còn đang do dự.

Anh đã ngồi thụp xuống, ánh mắt dán chặt lấy tôi.

Ngón tay bóp nhẹ cằm tôi, không cho ánh mắt tôi né tránh.

“Bé ngoan, em biết , tôi ghét bị lừa dối. nhất suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

“……”

Lục Trì Dạng cực kỳ ghét phiền phức.

Nhất là—phiền phức kiểu riêng ngoài ý muốn.

Tôi cố gắng nghĩ ra lời nào hợp lý, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên như một ơn cứu mạng.

Lục Trì Dạng nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia là giọng nữ đầy hoảng loạn.

Là Ôn Thư Nguyệt.

Không biết cô ta đã nói gì—

Sắc mặt Lục Trì Dạng bỗng thay đổi, vội vã đứng dậy rời đi.

Trước khi đóng cửa, anh đầu lại dặn:

Tụng, nhà ngoan ngoãn đợi tôi.”

12
Lúc đầu, tôi còn thắc mắc—

Chuyện gì có thể khiến Lục Trì Dạng mất bình tĩnh đến thế.

Không ngờ, ngày hôm sau đã có đáp án.

anh đứng đầu bảng hot search Weibo.

Nửa đêm, Lục Trì Dạng đánh nhau với Ảnh đế vì Ôn Thư Nguyệt.

Toàn bộ quá trình bị người ta clip đăng lên mạng.

Cư dân mạng rộ lên đồn đoán: Lục Trì Dạng Ảnh đế là địch?

Trong video, bụng Ôn Thư Nguyệt đã lộ rõ.

Có lẽ đã hơn 3 tháng rồi.

Nếu Lục Trì Dạng chịu để cô ta giữ lại đứa bé, chứng tỏ anh không định để cô tiếp tục làm “người trong bóng tối” .

Đợi Ôn Thư Nguyệt trở thành “bà Lục”.

Tôi đương nhiên phải biến mất.

Tôi khẽ vuốt bụng phẳng lì.

Xin lỗi nhé, bảo bối.

Mẹ không thể giữ lại được.

Tuy mẹ muốn có một gia đình nhỏ của riêng , nhưng không thể để vừa chào đời đã không có cha.

Tôi lên mạng đặt lịch phá thai.

Nửa đêm.

Người giúp việc trong biệt thự đều đã ngủ.

Tôi lén tránh camera giám sát, định trốn ra từ cửa sau.

Chỉ cần tôi lặng lẽ hoàn tất ca phẫu thuật.

Lục Trì Dạng sẽ không bao giờ biết được.

Đợi đến khi anh chán rồi.

Tôi mang tiền về quê, nuôi mẹ sống nốt quãng đời còn lại.

Tôi băng qua vườn tulip phía sau, trèo lên bức tường cao.

Ngồi lên rồi tôi mới phát hiện, bên ngoài là một dốc sâu.

Tôi nuốt bọt.

Còn đang nghĩ cách làm sao để leo xuống.

Một luồng ánh đèn xe chói lóa quét tới.

Tôi nheo mắt nhìn.

Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt.

Lục Trì Dạng mặc đồ thường, từ trong xe bước ra.

Bên cạnh anh, còn có một dáng người nữ mềm mại.

Tôi nhìn chằm chằm bụng hơi nhô lên của Ôn Thư Nguyệt, mắt chạm mắt với cô ta.

Tụng, em định làm gì? Lại muốn bỏ trốn hả?”

Lục Trì Dạng đen mặt nhìn tôi, từng chữ như được rít ra qua kẽ răng.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến tôi rùng .

“Tôi… tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí, ngắm trăng một chút.”

Nghe , Ôn Thư Nguyệt bật thành tiếng.

Lục Trì Dạng mặt không biểu cảm tiến lại, dang tay ra đỡ.

“Xuống đi, tôi đón em.”

Khi tôi vừa tiếp đất, anh liền ghé sát tai tôi, thấp giọng nói:

“Lát sẽ tính sổ với em.”

“……”

Tôi Ôn Thư Nguyệt nhìn nhau không nói lời.

Anh cô ta về tận

này gọi là gì?

Hội nghị… “chim hoàng yến” ?

13
Về đến biệt thự.

Ôn Thư Nguyệt quan sát khắp nơi, mang theo khí chất nhàn nhã của một nữ chủ nhân thực thụ.

Cô ta ngồi xuống ghế sofa, nhướng mày nhìn Lục Trì Dạng.

“Không giới thiệu một chút ?”

Lục Trì Dạng chẳng thèm quan tâm, chỉ vỗ nhẹ vai tôi.

“Em lên phòng trước đi.”

Tôi hiểu.

Loại huống kiểu Tu La Tràng thế này, tôi không ra mặt.

Tôi đi lên lầu, bước được vài bậc.

Thì nghe giọng Lục Trì Dạng thấp giọng gọi cô ta là “chị”.

Không ngờ anh lại thích kiểu chị em yêu nhau ?

Tôi len lén đứng sau lan can tầng , ghé tai nghe lén.

Ôn Thư Nguyệt vươn vai.

“A Dạng, chị đói rồi.”

“Muốn ăn gì, mì nhé?”

“Thôi đi, lần trước cậu nấu mặn chết đi được, cố trả thù chị đúng không?”

Cô ta nhăn mặt, vẻ mặt ghét bỏ: “Bảo dì Lâm nấu cho chị đi, lâu lắm rồi chưa ăn cơm dì ấy làm.”

“Để tôi gọi quản gia.”

người nói chuyện với nhau tự nhiên, giống như đã sống chung lâu ngày.

Bảo sao Lục Trì Dạng thường xuyên đi công tác Anh.

Hóa ra mục đích không nằm công việc.

Tôi đan tay vào nhau, trong lòng như vừa bị đổ cả lọ gia vị.

Đột nhiên, dưới lầu vang lên tôi.

“Người vừa rồi là bạn gái cậu ? Chị nhớ cô ấy là Tụng đúng không?”

Lục Trì Dạng đáp khẽ một tiếng: “Cô ấy vừa mới nghiệp, nhát gan, tính cách đơn thuần. Chị đừng làm phiền cô ấy.”

“Biết rồi, cưng chiều như , nhìn một là mất một miếng thịt ấy.”

“Tôi chỉ không muốn ai làm hư cô ấy.”

“……”

Người làm hư tôi, rõ ràng là anh .

Nghe đến , tôi càng cảm cuộc đối thoại này có gì đó không đúng.

Ôn Thư Nguyệt không ghen?

là khí chất của chính cung hào môn sao?

Có gì đó lạ lắm.

Dưới lầu bỗng im bặt.

Tôi lại ghé sát thêm chút .

Nhìn xuống thì chẳng ai .

“Nghe đủ chưa?”

Một giọng trầm khàn vang lên sau lưng tôi.

Tôi giật lại.

Đối diện là ánh mắt vừa nửa nửa không của Lục Trì Dạng.

Tôi lúng túng mím môi.

“Chị tôi muốn ăn đêm, em có ăn không?”

“Không , em về phòng trước, không quấy rầy người.”

Tôi người đi vào phòng ngủ.

Anh theo sau.

Lục Trì Dạng bước vào phòng, tiện tay khóa cửa lại.

“Ôn Thư Nguyệt là chị cùng mẹ khác cha với tôi. Chị ấy lớn lên ngoài, tính thẳng thắn. Dạo này sẽ tạm thời vài ngày, em để ý chút được không?”

Tôi đứng sững lại, nhất thời không phản ứng kịp.

Hóa ra… là chị ruột?

“Nếu em ồn, tôi bảo chị ấy dọn đến chỗ khác.”

“Không sao, mấy ngày này em cũng rảnh, có thể nói chuyện với chị ấy.”

Lục Trì Dạng gật đầu.

Lúc anh lại gần, tôi mới phát hiện trên mặt anh vẫn còn vài vết trầy xước.

Chắc là do vụ đánh nhau hôm trước.

“Đứa bé trong bụng chị anh là của ai?”

“Còn ai vào cặn bã Tống Diễn.”

Lục Trì Dạng vừa nhắc tới đó, liền nghiến răng.

Tống Diễn chính là ảnh đế nổi tiếng.

Lục Trì Dạng nói, nhà họ Lục quá phức tạp, Ôn Thư Nguyệt từ nhỏ đã không có người thân bên cạnh, lớn lên một luôn khao khát một mái nhà, kết quả lại bị đàn ông tồi lừa gạt.

Không ngờ Tống Diễn lại là một cặn bã.

Tôi còn từng thức đêm cày phim của hắn.

Lục Trì Dạng tiến lên, ôm tôi vào lòng.

“Được rồi, bây giờ tính sổ với em.”

Tôi chột dạ mặt đi.

“Chúng ta làm gì có gì để tính?”

“Em nói đi, vừa rồi định trốn đi ? Có phải lại muốn bỏ trốn không?”

Ánh mắt Lục Trì Dạng nheo lại.

Tuy miệng , nhưng ánh nhìn lại lạnh lẽo ép người.

Tụng, nói . Em chỉ có một cơ hội.”

“……”

Nói thì tôi tiêu chắc.

Tôi đánh trống lảng, nói buồn ngủ, muốn đi .

Lục Trì Dạng không buông tay, bật khẽ:

“Được thôi, cùng nhau .”

“?”

14
Trong phòng .

Lục Trì Dạng chỉnh nhiệt độ xong.

Anh chuẩn bị cởi đồ giúp tôi, tôi liên tục lùi lại.

“Tôi thích một .”

thì sớm làm quen đi. Tôi chỉ muốn cùng em.”

Anh áp sát lại đầy áp lực.

Tôi định người mở cửa.

Anh chỉ dùng một tay đã đè lại được.

Mùi hương quen thuộc vây lấy vành tai tôi.

“Tại sao em luôn tránh né tôi?

Tụng, em không thể ngoan ngoãn một chút sao?”

Lục Trì Dạng cúi đầu ôm chặt tôi.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Anh quá hiểu tôi.

Đôi chân tôi bắt đầu mềm nhũn.

Lục Trì Dạng bế tôi ngồi lên bồn rửa mặt, hôn tôi nồng nhiệt.

Trong hơi thở dồn dập.

Vừa cắn tôi, anh vừa khàn giọng nói:

“Lại muốn bỏ đi sao? Tôi đã làm gì chưa ?

“Em muốn đi tìm ai? Hửm?”

Tôi rên khẽ: “Không ai cả, tôi sự không định chạy.”

Anh không tin.

Lục Trì Dạng ghì tôi trong lòng, khiến tôi không thể trốn đi được.

“Bé ngoan.”

“Em chạy không thoát , không được đi hết.”

“Em giết mất đứa của chúng ta, thì phải đền lại cho tôi một đứa.”

Giọng nói khàn đặc.

Trong mắt anh là những cảm xúc sâu kín nặng nề đang không ngừng cuộn trào.

Tôi có chút sợ hãi.

Nhưng mỗi lần lùi bước, anh lại càng dữ dội hơn.

“Lục Trì Dạng, chẳng phải anh theo chủ nghĩa Dink sao? Không phải anh ghét trẻ ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương