Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

38

Khi tôi tìm Trắc Ly, nàng ấy ngơ ngác ngồi trên bãi , mái tóc của nàng ấy dường như lại dài thêm một , xõa ngang eo, bóng lưng mang theo một loại cảm giác phóng khoáng, không dính bụi trần.

Tôi gọi tên nàng ấy: “Trắc Ly.”

Nàng ấy quay đầu lại, nhận ra người tới là tôi, ánh mắt tỏa sáng, giống long lanh vắt dưới ánh trăng.

Trái tim tôi lập tức tan chảy.

“Trắc Ly, ta cùng nghỉ ngơi đi.”

Khi tôi dắt nàng ấy trở lán, Tiêu Nhẫn tức giận đến một cước đá văng vỉ nướng xuống đất, hung tợn nhìn chằm chằm phía hai người tôi.

Ban đêm, tư thế của tôi vẫn như cũ, cánh tay của Trắc Ly kê bên dưới cổ tôi.

Tôi nép vào vòng tay nàng ấy, khẽ ngửi mùi hương trên người nàng: “Trắc Ly, tôi không ghét cô.”

như vậy có hình như kỳ quái.”

“Mặc dù tôi không được những gì cô đã làm , tôi thực sự không thể nào ghét cô được.”

“Những việc đã xảy ra cứ để nó qua đi, sau này ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.”

39

Một tiếng “ừm” rất nhẹ phát ra từ cổ họng nàng ấy, coi như đáp lại lời tôi.

Tuy rằng tôi cũng không , nàng ấy sao lúc đó lại phải dỗi, chắc có lẽ là lòng có điều gì khổ tâm đi?

Tôi hỏi nàng ấy: “Trắc Ly, cô có nhà không?”

Nàng ấy gật đầu.

Tôi bắt đầu phấn chấn hơn: “Vậy sau này tôi sẽ nhà, có được không?”

“Đợi đến khi lấy được giao châu, tôi sẽ có thể nhà rồi!”

Trắc Ly đột ngột đứng dậy, ảnh nàng ấy bao bọc lấy tôi: “Lấy lại giao châu?”

Tôi ừm một tiếng.

mắt nàng ấy hiện lên một vẻ khó tin: “Vậy cô không thích Tiêu Nhẫn nữa sao?

“Cô không định tiếp tục ở bên hắn nữa à?”

Tôi nghi ngờ nhìn nàng ấy: “Tôi ở cùng hắn khi nào?

“Việc thích hắn, cũng đã là chuyện của hai năm trươcs rồi.”

Khóe môi Trắc Ly hơi cong lên, nàng ấy khẽ cúi đầu, dùng trán khẽ dụi dụi vào giữa hai đầu mày tôi, sau đó dùng tay ra hiệu với tôi.

Thủ pháp đó của nàng ấy, tôi không được.

Tôi: “Cô gì vậy?”

Trắc Ly chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục làm dấu: “Không có gì, mau ngủ đi.”

40.

Ba người tôi tiếp tục ở trên hòn đảo biệt lập này thêm vài ngày.

Vào ngày thứ sáu, tôi vớt được một số vật liệu từ một con tàu đắm dạt vào bên bờ .

Tiêu Nhẫn cởi trần nhảy xuống , sau đó xách lên một giỏ đồ, phía tôi.

Hóa ra là một chiếc giỏ đựng rượu.

Chân của tôi gần như đã lành lại, tôi đứng ở chỗ nước sâu, bắt cho họ một vài con cua, con cá.

Buổi tối, tôi cùng nhau ngồi uống rượu, ăn hải sản, ngắm trời sao và xem thủy triều lên.

Tôi định uống Tiêu Nhẫn đã duỗi tay giật lại.

“Cô là một người cá, sao có thể uống rượu được?”

Tôi không phục: “Tôi sao lại không được uống rượu chứ?”

Tiêu Nhẫn ấp úng: “Nghe người cá nếu như uống rượu sẽ để lộ đuôi, còn sẽ…”

tôi khẽ đỏ lên: “Vậy thôi bỏ đi.”

Những bình rượu khác cũng Trắc Ly lấy mất, nàng ấy ngẩng đầu, uống ừng ực từng hớp, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn phía Tiêu Nhẫn.

Phảng phất như cười nhạo hắn có uống rượu cũng không được.

Cảnh tượng tiếp theo của bữa rượu chính là, cả hai người bọn họ đều uống đến say xưa lảo đảo, đứng dậy không không rằng chạy đi bắt thỏ cho tôi nướng.

Tôi kéo Tiêu Nhẫn đến chỗ lều của hắn, ra sức thuyết phục để hắn , tôi bây giờ không đói.

Sau khi kéo hắn nằm xuống, tôi quay người rời đi.

Một cánh tay đột nhiên vươn ra, kéo tôi lại.

Tôi đè lên ngực Tiêu Nhẫn, đầy dấu chấm hỏi.

Cánh tay của Tiêu Nhẫn đặt trên eo tôi, dù có đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được.

Đôi mắt đen của hắn sáng lấp lánh: “Nhụ Nhụ…”

41

Sau khi đi ra khỏi chỗ Tiêu Nhẫn, tôi đỏ bừng như mông khỉ.

Trắc Ly đã ngủ rồi.

Tôi lặng lẽ bước đến bên giường, nằm xuống.

Bỗng nhiên có một thể nóng bừng phủ lên người tôi.

thể của người đó, nóng vô cùng.

Tôi dọa cho giật mình, quay người trán của Trắc Ly: “Trắc Ly, cô có chỗ nào không thoải mái à? Phát sốt rồi sao?”

Tôi ngồi dậy, định đi lấy nước lạnh.

Cổ tay bỗng nhiên giữ lại.

Trên làn da trắng nõn của Trắc Ly hiện lên một vệt màu hồng nhạt, nàng ấy dường như rất khó chịu, chỉ nhắm mắt, lắc lắc đầu, tay ra hiệu: “Đừng đi.”

Tôi chỉ còn biết nằm xuống, biến ra đuôi cá, ôm lấy nàng ấy.

Đuôi cá lạnh băng, áp vào thể nóng đến phỏng người của Trắc Ly liền phát ra một tiếng “xèo”.

Nàng ấy chỉ nghiến răng, không động đậy gì.

Ôm nàng ấy được một lúc, hai mí mắt tôi đã nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, tôi lại một thứ cực kỳ nóng làm cho tỉnh dậy, cảm giác như đuôi dường như thứ gì đó quấn lấy.

Tôi cúi đầu, trái tim thiếu nữa nhảy ra ngoài.

Đó là một chiếc đuôi cá khổng lồ cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ chiếc đuôi nào gia tộc người cá tôi đã từng .

42

Chiếc đuôi cá đó mỹ lệ tựa như cầu vồng.

Những bức tường tối tăm xung quanh cũng phản chiếu chiếc đuôi tỏa ra những đốm sáng lấp lánh.

Tôi tự véo má bản .

Không phải một giấc mơ.

Điều khiến tôi sợ hãi chính là, không chỉ là một chiếc đuôi của tiên cá đồng loại, còn là một chiếc đuôi của một niên cá nam

Nam…nàng tiên cá nam…

Cả người tôi cứng đờ, lùi lại phía sau một , cánh tay đặt sau gáy tôi đột nhiên lại dùng sức.

Tôi vô thức đặt tay lên ngực người kia.

Chạm vào rồi…

bắp.

Tôi sợ đến không dám cử động.

Đôi mắt được che phủ bởi một hàng mi dài của Trắc Ly chầm chậm mở ra, đồng tử màu lam bỗng chốc trở nên sâu thăm thẳm.

rốt cuộc là ai?” Tôi nghiêm túc hỏi.

Khóe môi của Trắc Ly hơi cong lên, một giọng nam trầm thấp vang lên làm cho linh hồn tôi như sắp bay ra ngoài thể.

“Bảo bối, em thích Tiêu Nhẫn ư?”

“Nếu như em thích hắn…”

Nụ cười vốn vô cùng dịu dàng của thiếu niên bỗng trở nên thâm sâu không thể được: “Tôi sẽ thay em móc t.im hắn ra, có được không?”

43

Gương Trắc Ly như , cực kỳ xinh đẹp.

Đẹp đến không giống như người thật.

gương xinh đẹp đó đột nhiên nó lại thêm mấy phần nguy hiểm, tà nịnh, càng thêm hấp dẫn người khác.

Tôi dọa đến “òa” một tiếng bật khóc thành tiếng.

Hắn khẽ sững người, sau đó dịu dàng tay ra, ngón tay cái khẽ lướt qua đuôi mắt tôi, lau đi giọt nước mắt: “Dọa đến em rồi sao?”

Tôi vẫn vô cùng sợ hãi: “Tại sao lại lừa tôi?”

“Còn đóng giả làm một cô gái.”

rốt cuộc làm gì?”

Trắc Ly dịu dàng lên mí mắt của tôi: “Tôi giúp em lấy lại giao châu.”

Hắn khẽ thở dài: “Cho dù có thích một người đến nào đi chăng nữa, em cũng không nên giao châu của bản cho bọn họ chứ…”

“Tôi chỉ xem xem, có phải em thực sự thích hắn đến đó không.”

Tôi: “Nếu như tôi thực sự thích hắn, vậy sao?”

Nụ cười của hắn lập tức trở nên lạnh băng băng.

“Tôi sẽ g.iết c.hết hắn, vào ngày kết , đào trái tim của hắn, cùng với giao châu của em ra.”

Cả người tôi run rẩy, sống lưng như có một dòng khí lạnh chạy qua, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Tôi không thích hắn.”

Trắc Ly cúi đầu, đôi môi ngậm lấy cánh môi tôi: “Vậy , tôi không phải giả vờ nữa.”

“Cũng không thể nhịn được nữa.”

44

Tuy rằng tôi rất kinh ngạc với sự thay đổi phận phận của hắn, không sao tôi lại có thể chấp nhận việc hắn là đàn ông nhanh đến vậy.

Có lẽ là khoảng thời gian này, tôi sớm đã nảy sinh tình cảm hắn chăng?

Chỉ là ban đầu tôi còn tưởng hắn thực sự là phụ nữ chưa bao giờ nghĩ kỹ?

bây giờ tôi đã có thể khẳng định chắc chắn một điều.

Tôi đã rung động với hắn.

Trắc Ly cúi đầu, lên chóp mũi tôi: “Cũng không thể tính là lừa em được.”

“Giao nhân chỉ có khi thực sự hết lòng hết dạ yêu một người, sau đó được người lòng mới có thể hoàn toàn xác định được giới tính?”

Đúng vậy.

Cũng giống như khi đó tôi nhìn Tiêu Nhẫn, sau đó trộm hắn, khi đó mới có thể hoàn toàn biến thành một người cá nữ.

Bởi vậy đó Trắc Ly cũng chỉ có thể được coi là không rõ giới tính.

Tôi nhịn không được lại lần nữa lồng ngực hắn: “Vậy lúc làm thế nào vậy? rõ ràng nơi này có gồ lên ?”

Hắn bắt lấy tay tôi, ngăn cản động tác quấy rối của tôi lại.

“Chỉ là một pháp thuật che mắt thôi. là một người cá, lẽ nào em đến thứ này cũng không biết?”

Mười tám năm làm người cá, tôi vẫn sống mặc kệ sự đời, làm gì có học được cái huyễn thuật gì đâu…

Hắn tôi khe khẽ lẩm bẩm, liền kéo tay tôi đến , khẽ lên:

“Không biết cũng không sao.”

“Sau này có tôi ở rồi, không còn ai có thể bắt nạt em được nữa.”

45

đúng thật là đuôi cá của Trắc Ly vừa nhìn đã biết là vô cùng lợi hại.

Có lẽ hắn là thủ lĩnh của một tộc người cá nào đó.

thuộc tộc người cá nào vậy?” Tôi ngưỡng mộ vào đuôi của hắn.

Trắc Ly: “Tôi là con trai của Hải hoàng*.”

(*Vua )

Cằm tôi lại thiếu nữa rớt xuống đất, người cá Hải hoàng, chính là chủng tộc thần bí, cường đại nhất nơi cả, hiện tại, thái tử của chủng tộc đó còn nằm ngay cạnh tôi.

Hắn cẩn thận dặn dò tôi: “Vẫn còn năm ngày nữa.”

“Em phải vờ như không có chuyện gì xảy ra.”

“Sau năm ngày đó, tôi sẽ lấy giao châu lại cho em.”

Tôi: “Chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu như Tiêu Nhẫn biết được chuyện giao châu, hắn chắc hẳn sẽ trả lại cho tôi tôi.”

Trắc Ly khẽ thở dài: “Em lúc nào cũng ôm mơ mộng đối với nhân loại.”

Tôi không ý hắn có ý gì.

Trắc Ly: “Nếu như không phải cưỡng ép tách ra khỏi thể sẽ làm tổn hại đến giao châu, tôi sớm đã trực tiếp g.iết c.hết Tiêu Nhẫn rồi.”

Tôi: “G.iết hắn?”

“Ngoại trừ việc hắn nhận sai ân cá* cứu mạng, tôi cảm hắn bây giờ cũng khá tốt, sao phải g.iết hắn?”

(*Bình thường người là ân nhân cứu mạng, còn là ân cá cứu mạng đó mí bà)

Trắc Ly rút ra một chiếc vảy từ nơi mềm mại nhất dưới bụng, cho tôi: “Chờ xem, sự việc không đơn giản như em nghĩ đâu”.

“Em hãy giữ thật cẩn thận miếng vảy này.”

Khi người cá tặng vảy cho nhau, có thể hiện rằng đó chính là bạn lữ cả đời bản đã chọn.

Hắn tôi hơi do dự, liền : “Không cần phải vội, sau này em của em cho tôi cũng không muộn.”

“Đợi đến khi em nghĩ thật kỹ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương