Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngài nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi  thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
 
“Không, là tôi muốn giúp Địa Quân cải .”
 
“Cô lấy gì đảm  ta sẽ chấp nhận những thứ này?”
 
“Tôi từng rơi xuống sông Vong Xuyên.” Tôi cân nhắc lời, cẩn thận đáp.
 
“Cái gì?” Ngài  muốn nghẹn lại. Nhưng phản ứng ấy càng khiến tôi chắc chắn suy đoán của .
 
Mạnh Bà từng nói, nước sông Vong Xuyên có độc, ăn mòn xương thịt. Người muốn đi qua sông để đầu thai đều phải chịu đựng cơn đau  bị rút thịt róc xương.
 
Nhưng năm  tôi rơi vào mà chẳng bị gì.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, trong địa phủ, có thể  vệ vạn linh chỉ có một người,  là Địa Quân.
 
Thật ra Lương Nam nhặt được tôi ở bờ sông Vong Xuyên, nhưng tôi nhớ rất rõ: là tôi tự  bò lên từ dưới nước.
 
Chỉ là vì liên quan đến cơ mật địa phủ, tôi không dám nói thật với cậu ấy.
 
“Thật đúng là trúng số độc đắc.”
 
Địa Quân cười bất đắc dĩ: “Ta nghĩ  cũng sợ rơi vào Vong Xuyên, mà đã rơi thì chẳng thể ra được, nên không cần chuẩn bị gì. Không ngờ lại có đứa liều đến thế.”
 
“Bồ Tát muốn giáo  chúng sinh, nhưng tôi lại  thấy dục vọng mới là điều đáng quý nhất ở con người. Có dục vọng, con người mới đáng yêu. Huống hồ, uống canh Mạnh Bà xong, dù từng trải qua đau đớn rút thịt róc xương, cũng chẳng còn nhớ được gì.”
 
“ nên, ngài là một quỷ tốt… à không, quan tốt, tôi tin chắc ngài cũng hy vọng chúng sinh ở địa phủ sẽ không còn bị áp bức nữa.”
 
10.
 
Điều đầu tiên tôi làm là thay đổi phương pháp tính năng lượng. 
 
 kia, năng lượng được tính dựa trên “chỉ số hạnh phúc” mà một người  nhận được  còn sống, nên mới xảy ra tình trạng “người  càng , người nghèo càng nghèo”.
 
 quá trình tính toán và kiểm tra kỹ lưỡng, tôi đã đệ trình một đề án đo lường mới lên Địa Quân. 
 
Theo đề án mới, năng lượng sẽ được tính dựa trên tỷ lệ giữa  cảnh sống và giá trị cuộc đời đã thực hiện được: người có  cảnh sống càng tốt mà thực hiện được ít giá trị cuộc sống thì  là  lãng phí tài nguyên, kiếp  sẽ bị chuyển sinh làm người bình thường; ngược lại, người có  cảnh sống càng tồi tệ nhưng lại thực hiện được giá trị cuộc sống càng cao thì năng lượng nhận được càng nhiều.
 
Không ngoài dự đoán, đề án này vấp phải sự phản đối kịch liệt từ đám   nhà . 
 
Họ nói: “Tiền là do tôi tự kiếm, tôi muốn tiêu thế nào là quyền của tôi!”
 
Phán quan   cạn lời: “Mấy người chắc là  muốn nói lý thuyết duy vật và chủ nghĩa nỗ lực ở cõi âm đấy à?”
 
Thật bất ngờ, cải  diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng. Tôi cứ nghĩ động chạm đến lợi ích của nhiều người  vậy, ít nhất cũng phải có tám trăm ác quỷ chực sẵn đợi ăn tươi nuốt sống tôi, nhưng thực tế lại trôi qua êm đềm kỳ lạ.
 
Yên bình đến lạ lùng, không  làm loạn cả. Đội cận vệ mà Địa Quân cử đến  toàn không cần dùng đến. Linh  trỗi dậy, trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình bóng một con quỷ: Đã lâu  không thấy Lương Nam đâu.
 
Tôi bèn  gọi một   nhà  từng gây rối đến để thẩm vấn: “ đây anh ầm ĩ lắm cơ mà? Sao dạo này ngoan ngoãn thế?”
 
  nhà  rụt người run rẩy: “ , tôi sai ,   tha  tôi đi, van xin ngài, đừng để tên ác quỷ  đến nhà tôi nữa… tôi cũng là dân lương thiện mà,   …”
 
Trong lòng tôi chợt dâng lên một linh  chẳng lành.
 
“Nói rõ ra! Quỷ nào?”
 
Tôi túm cổ hắn gầm lên.
 
“ là người luôn đi theo ngài  kia . Hắn    thành ác quỷ thì  dám chống lại  sách của ngài là hắn đến tận nơi đánh  một trận.  , bọn tôi là dân lành, sao mà địch lại ác quỷ được chứ,   , vết thương của tôi mới lành mà…”
 
Lương Nam.
 
 thân.
 
Ác quỷ.
 
Mấy chữ  tách riêng ra thì tôi hiểu, nhưng ghép lại thì  toàn không hiểu nổi.
 
“Mạnh Bà! Bà có thấy Lương Nam không?”
 
Tôi hấp tấp xông vào nhà Mạnh Bà.
 
“Ồ, không thấy… nhưng cô  định hỏi tại sao cậu ấy lại  thành ác quỷ đúng không?”
 
“Không, tôi không định hỏi.”
 
“Không, cô định hỏi.”
 
Mạnh Bà hít sâu một hơi, nói: “An Duệ, e rằng cả địa phủ chỉ có  cô là không biết.   cô triển khai  sách mới, có kẻ cấu kết âm mưu bắt cóc cô đưa đi chuyển sinh. Lương Nam đến tìm tôi hỏi có  nào giúp được không, tôi liền : ‘ thành ác quỷ thì sẽ đánh bại tất cả bọn chúng.’ Thế nào, mấy hôm nay yên bình đúng không?”
 
“Lương Nam, cậu có ở đây không?”
 
Không có hồi đáp.
 
“Lương Nam, ra đây, tôi có  muốn hỏi cậu.”
 
Cái cây bên cạnh khẽ run rẩy.
 
“Lương Nam, nếu cậu không ra, tôi sẽ kết âm hôn với mấy anh đẹp trai đội cận vệ đấy!”
 
“Không được!”
 
Lương Nam bất ngờ xuất hiện ngay  mặt tôi, khoảng  chỉ một bước. May quá, mặt mũi không có gì thay đổi, vẫn thanh tú  xưa, chỉ là… sao mắt lại đỏ hoe vậy chứ?
 
Nói sao nhỉ, cậu ấy thể hiện đúng nghĩa một “ uất ức”… Dù có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến  cậu ấy giờ là ác quỷ thì cảnh tượng này đúng là quá buồn cười.
 
“Lương Nam, cậu  tôi đúng không?”
 
“Đúng.”
 
“Nhưng cậu biết tôi không  cậu đúng chứ?”
 
“Biết.”
 
“Vậy thì cậu…”
 
“An Duệ,  một người hay một con quỷ đều chẳng cần lý do. Tôi chỉ muốn  vệ cô gái  , chỉ là trùng hợp người  là cô. Nhưng tất cả những điều  là  của tôi, không liên quan đến cô. An Duệ, hãy nhớ lấy, việc tôi  cô là  của riêng tôi. Cô muốn làm gì thì cứ làm, muốn chuyển sinh thì cứ đi, đừng vì tôi mà thấy áp lực.”
 
Đây là… lời tỏ tình của một ác quỷ?
 
Hình … có chút rung động.
 
Tôi… chưa từng được   một  rõ ràng và mãnh liệt đến thế.
 
11.
 
Nhờ có sự hậu thuẫn của Lương Nam, công cuộc cải  tiến triển đều đặn.
 
Người  tuy có tiền, nhưng không thể mua được linh  để mãi mãi ở lại địa phủ. Dù sao cũng chẳng  muốn tự chặt đứt hết đường lui.
 
Mạnh Bà gửi tin: Đã chuẩn bị xong, có thể đưa cô đến nơi mà cô luôn mong muốn được tới.
 
Tính theo thời gian ở trần gian, tôi đã mười năm chưa quay lại  gian .
 
“Nhanh lên, cô ở lâu trên trần thế quá, địa phủ có  sẽ  loạn mất.”
 
Mạnh Bà vừa nói vừa nhìn đồng hồ thúc giục tôi.
 
Tôi đi xuyên qua bức tường, nhìn thấy một bé gái mặt tròn bầu bĩnh, mặc váy hoa  ngồi trên xích đu đọc sách.
 
Tôi bước tới, ngồi xổm xuống hỏi: “Em  đọc gì thế?”
 
“Em  đọc thơ: ‘Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy.’”
 
Tim tôi thắt lại, cố kìm nén  xúc, mũi cay xè, nước mắt cứ thế rơi lã chã xuống đất.
 
“ ơi, đừng khóc…  sao vậy?”
 
Cô bé vội vàng bỏ sách xuống, lau nước mắt  tôi.
 
Tôi nói với em: “ nhớ mẹ.”
 
Cô bé dường  hiểu được, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi  : “Mẹ  chắc chắn sẽ muốn  luôn vui vẻ mỗi ngày.”
 
  rời đi, tôi xin em một chiếc kẹp tóc.
 
12.
 
 quay về địa phủ, đã mấy tháng trôi qua. May mà có đồng nghiệp giúp che giấu, nên cũng không xảy ra  lớn.
 
“Cô định làm gì?”
 
Mạnh Bà cất tiếng hỏi lớn.
 
“Tôi muốn tuyển thư ký, một  tôi làm không xuể.”
 
Tôi nằm ườn lên đùi cô ấy.
 
Một tháng .
 
 cửa địa phủ dán một thông báo: “Hiện tuyển nam thư ký    An. Yêu cầu: năng lực cao, vũ lực mạnh, đẹp trai, có cơ bụng sáu múi.”
 
Tôi ngồi trên điện chờ các   đến ứng tuyển, chờ từ sáng đến tối, chẳng thấy bóng  nào.
 
Trăng sáng giữa trời, tôi duỗi lưng, chuẩn bị về ngủ  mai quay lại.
 
Bỗng  lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tôi đến ứng tuyển.”
 
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nở nụ cười rạng rỡ: “Lâu  không gặp, Lương Nam.”
 
-HẾT-