Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tối ba mươi Tết, nhà ăn cơm thì chị dâu bỗng nức nở.
đến nỗi không nói ra hơi, ai cũng chẳng hiểu chuyện gì.
Anh tôi dỗ mãi chị dịu lại một ,
“Tôi chỉ nghĩ đến em trai tôi, tội nghiệp nó quá. Tôi thì lấy được , còn nó vẫn trong căn nhà dột nát, Tết đến nơi còn chẳng biết có được ăn bữa nào đàng hoàng. Làm chị mà chẳng giúp gì được, tôi mình thật vô dụng.”
Nhà chị dâu quả thực chẳng khá khẩm gì, nghe chị nói vậy, nhà cũng không biết nên an ủi nào.
Chị vừa nói vừa chùi nước mắt:
“ bỏ đi, nay là ba mươi Tết, tôi là người ngoài, không nên làm này, chỉ là hơi nhớ nhà .”
Nói , chị lại nhào vào lòng anh tôi mà .
Anh ôm chị, dỗ dành: “Em lấy anh là người trong nhà rồi, sao lại là người ngoài được?”
Tôi với bố mẹ ngồi cầm đũa, mâm cơm đầy mà không biết nên ăn tiếp hay buông xuống.
Một bữa tất niên vốn dĩ nên vui vẻ bị màn lóc ấy phá tan, mất hết khẩu vị.
“Diêu Diêu, hay em làm việc thiện một , cho nhà mẹ đẻ chị một căn nhà đi! Em không làm chủ ty sao? một căn chắc không thành vấn đề nhỉ?”
Chị dâu đột nhiên quay sang tôi, mặt hớn hở nói:
“Nếu em bận thì chuyển tiền cho chị cũng được, chị tự đi . Như vậy em trai chị có nhà, Tết này cũng không căn nhà cũ nữa.”
Tôi cầm đũa mà suýt không kiềm được muốn quật thẳng vào mặt chị.
nghĩ đến mặt mũi anh tôi nên đành nhịn.
“Chị, hồi chị lấy anh tôi chẳng nhận 880 nghìn tệ sính lễ sao? Nếu chị thực sự muốn thì lấy tiền đó ra, với giá nhà bây giờ, đủ một căn rồi.”
Vừa nghe vậy, chị lập tức giận dữ, đập đũa xuống bàn, gằn giọng:
“Ý em là gì? Đó là tiền sính lễ nhà em đưa cho bên chị, là tiền của nhà mẹ tôi, sao có thể lấy tiền nhà mẹ tôi ra xài?”
“Chị bảo em nhà cho em trai chị là dùng tiền ty của em, sao lại tính lấy tiền của nhà chị?”
“Đúng là có tiền lại keo kiệt, hóa ra vẫn còn tiếc tiền đưa cho nhà tôi đó hả?”
“Mạnh Trì, anh để em anh bắt nạt tôi vậy sao?”
“Có mọi người đều coi thường tôi, tôi không xứng với nhà anh đúng không?”
“Được, được lắm, là tôi không xứng, tôi đi cho vừa lòng!”
Nói rồi, chị lại gục vào người anh tôi rống lên, vừa kể khổ vừa mắng tôi vô tâm.
Anh tôi vừa dỗ chị vừa lườm tôi, giọng đầy trách móc:
“Em nói chuyện với chị dâu kiểu gì vậy? Mau xin lỗi chị đi!”
Tôi ấm ức ba mẹ, ba tôi mặt đen như đít nồi cuối cùng vẫn nhịn.
“Diêu Diêu, con xin lỗi chị dâu trước đi!”
Tôi biết ba không muốn làm lớn chuyện nên đành nâng ly rượu xin lỗi chị dâu.
“Chị, em xin lỗi, em còn nhỏ, nói năng không suy nghĩ, chị đừng giận.”
Chắc ba nghiêng về phía mình nên chị dâu cuối cùng cũng ngừng .
“ được, chị miễn cưỡng tha lỗi cho em. chuyện chị nói thì em chuẩn bị sớm đấy nhé.”
Tôi không đáp, mẹ gõ bàn đánh “cộp” một .
“Đủ rồi đấy, cơm tất niên mà làm như vậy không sợ mất vận may năm à?”
Mặt chị dâu tái đi, dù gì cũng còn sợ mẹ đôi .
cuối cùng chị vẫn nhắc lại chuyện nhà.
Tôi không nói gì, trong lòng mơ hồ hiểu ra vì sao chị lại như vậy.
Lúc anh tôi cưới là tôi lo toàn bộ mọi thứ.
88 vạn tiền sính lễ, vàng cưới áo cưới, đến tiệc rượu cũng là khách sạn sang trọng nhất, mọi thứ đều chuẩn bị mức cao nhất.
Ai cũng ghen tị chị lấy được nhà , sẵn sàng vì chị mà tiêu nhiều tiền như .
Trong lễ cưới, nụ chưa từng rời khỏi mặt chị.
Sau lễ cưới, chị mấy lần bóng gió nhắc nhở.
Nói là em không nên nhà lâu như .
Tôi giả vờ không hiểu, lờ đi cho .
Tối ba mươi, tôi với mẹ và chị dâu cùng ngồi gói bánh chẻo.
Chị đột nhiên hỏi:
“Diêu Diêu năm nay cũng 27 rồi nhỉ! Chắc cũng nên kiếm bạn trai đi !”
Thật ra tôi có bạn trai từ lâu vẫn chưa nói với nhà.
Một phần là vì không muốn nhà biết rồi giục cưới.
Phần khác là tôi cảm tình cảm chưa đủ vững chắc nên chưa muốn khai.
Mẹ tôi vừa trộn nhân vừa gật : “Nó bận suốt ngày, thời gian đâu mà yêu với đương.”
Tôi nghiệp đại học là lao vào khởi nghiệp, ban rất khó khăn, chỉ hai năm gần đây bắt đúng thời cơ nhờ vào lưu lượng.
Nên mấy năm qua tôi thật sự không có thời gian để yêu đương.
Nghe vậy chị dâu bật : “Con thì vẫn nên lấy sớm, để lâu lại khó lấy.”
Mẹ tôi không để ý ý tứ trong lời nói đó, thuận miệng nói:
“Diêu Diêu tự mở ty, bận tối mắt, có muốn yêu cũng chẳng có thời gian, đến đám cưới tụi bây cũng là nó lo hết, từ sính lễ tới tiệc cưới, không có nó chắc ba mẹ mày cũng chẳng làm nổi lớn như vậy.”
Chị dâu nghe vậy hơi sững người, rồi đảo mắt một vòng, khanh khách quay sang mẹ tôi:
“Vậy thì hay quá, bạn con cũng độc thân, đợi qua Tết con dẫn Diêu Diêu đi gặp mặt thử.”
Nói còn tỏ vẻ thân thiết khoác tay tôi:
“ là người một nhà rồi thì Diêu Diêu cũng như em ruột của con vậy, chuyện của nó, con sẽ thay mẹ lo.”
Tôi trong lòng chỉ muốn trợn trắng mắt, rút tay ra khỏi tay chị, dịch ra xa một .
Mẹ tôi bỗng nhiên hứng thú, đặt tô nhân xuống bàn, chị dâu: “Bạn con bao nhiêu tuổi? Làm gì vậy?”
có vẻ mẹ đồng ý, chị lập tức xích lại gần mẹ.
“Bạn con làm ăn buôn bán, nhà có hai cửa hàng, thu nhập ổn định, người cũng hiền, chỉ lớn hơn Diêu Diêu có bảy tuổi .”
Mẹ tôi nhíu mày như suy nghĩ gì đó, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, chị dâu hỏi:
“Không là thằng say xỉn trong đám cưới con nói đó chứ?”
Mẹ vừa nói, tôi cũng nhớ ra, hôm cưới anh tôi có một gã đàn ông say bí tỉ.
Gã đó ngày thường thích uống rượu, mà uống vào là đánh vợ.
đuổi ba bà vợ chạy mất, giờ một mình nuôi hai đứa con.
Mặt chị dâu cứng đờ trong chốc lát, nhanh chóng trở lại bình thường.
“Ảnh chỉ hay uống rượu chứ không có gì xấu, thu nhập cũng ổn định, Diêu Diêu mà gả cho ảnh thì khỏi làm gì, mỗi ngày chỉ ngồi nhà thu tiền thuê, sống sướng như bà hoàng.”
Nghe chị nói mà tưởng gã kia trong tổ vàng tổ bạc nào vậy.
Tôi hỏi ngược lại: “Nếu người đó điều kiện , sao lúc trước chị không lấy luôn đi?”
Mặt chị dâu lập tức biến sắc, “Chị chẳng lấy anh em rồi sao? Chị làm vậy cũng là vì muốn cho em , em sắp 30 đến nơi rồi, ru rú trong nhà mẹ đẻ mãi không lấy , người ngoài vào lại đàm tiếu đấy.”
Tôi nghẹn họng không biết đáp gì.
Mẹ tôi nghe , lạnh hai tiếng.
“Nhà này chưa đến nỗi không nuôi nổi con ăn bữa cơm, thiên hạ muốn nói gì để họ nói, mẹ với ba nó không quan tâm.”
Chị dâu chẳng nhận ra ẩn ý trong lời mẹ, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Má à, lời người ngoài đáng sợ lắm đó. Hơn nữa, đâu có chuyện con lớn rồi còn chưa lấy , bên nhà con là bị đuổi khỏi nhà rồi đó, chỉ có má với ba dễ tính nuông chiều Diêu Diêu thành ra không biết điều như vậy.”
…
Nghe đến đó, tôi sững sờ.
Mặt mẹ tôi sầm lại, cầm cây cán bột gõ vào thau nhân.
“Đủ rồi! Sau này không được phép nhắc lại chuyện này nữa.”
Chị dâu rõ ràng còn muốn nói thêm, cuối cùng cũng nuốt lời vào bụng.
Tôi nghĩ chắc ngay lúc gói bánh, chị nhắm trúng tiền của tôi rồi.
Ăn bữa tất niên, nhà ngồi phòng khách xem tivi, tôi thì ngồi bên cạnh làm việc trên laptop.
Chị dâu bỗng thò lại gần, vào màn hình của tôi.
“Ui chao! ty của em dâu kiếm được từng này một tháng à? Vậy một năm chắc lời nhiều lắm hả?”
Tôi khó chịu, gập máy lại.
Chị vậy, bèn quay về ngồi cạnh anh tôi, rồi chìa tay ra trước mặt tôi.
“Em dâu chưa gả là xì cho chị dâu, như vậy thần tình duyên phù hộ em, để em sớm gặp được người trong mộng.”
“Diêu Diêu, em mở ty cơ mà, chắc sẽ xì cho chị bao to lắm đúng không?”
“Chị mong chờ lắm đó nha!”
Ba mẹ tôi vừa nghe , sắc mặt lập tức sầm xuống.
Ba tôi liếc anh tôi một , ý quá rõ ràng.
Anh tôi đành rụt rè bước lại gần: “Doanh Doanh à, em anh còn chưa cưới, vẫn là lớp nhỏ, đáng lý ra tụi mình là người xì cho nó.”
Chị dâu lườm anh một : “Anh biết gì chứ? Em dâu xì cho chị là hiếu kính Nguyệt Lão đó, Nguyệt Lão vui thì giúp nó kiếm được người , mà xì nhiều thì thành tâm.”
Tôi lạnh, lần có người đòi tiền mà nói nghe đường hoàng như vậy.
“Vậy theo chị nói, chị cũng nên xì cho ba mẹ một bao to đi, như vậy thần tình duyên của ba mẹ cũng phù hộ hai người sống bên nhau bạc răng long.”
Chị dâu lập tức nhíu mày, “Sao giống được? Chị với anh em là vợ cưới.”
Tôi vẫn thản nhiên: “Đúng rồi, chẳng lẽ chị không muốn từ tân hôn thành kim hôn sao? Chính chị nói đó, bao to thì thành tâm.”
Nghe đến đó, mặt chị sầm lại, giọng đầy mỉa mai: “Chậc chậc chậc, xem ra nhà mình dạy con cũng chưa tới nơi tới chốn, dám cãi lại bề trên này, mà chuyện này mà lan ra ngoài, chắc người ta cho thúi mặt.”
Ba tôi lúc này không nhịn được nữa,
“Đủ rồi! Nhà tôi dạy con nào không cần người ngoài lên tiếng.”
Chị dâu bị nói đến đỏ bừng mặt, vẫn gắng giữ bình tĩnh: “Con đâu nói gì đâu, con chỉ lo cho Diêu Diêu mà! Con cũng vì muốn cho nó.”
“Mồm ai mà chẳng biết nói lời hay? Trong lòng chị tính toán nào, tự chị biết rõ.”
Ba trừng mắt anh tôi: “Còn không mau dắt vợ mày vô phòng đi, năm tháng đây xúi quẩy.”
Nghe vậy, chị dâu lập tức ném điện thoại lên ghế sô pha.