Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Khưu Minh quay đầu lại thấy tôi, lập tức lao tới nắm chặt cổ tay tôi.
Cảm giác cổ tay kéo đau nhói khiến tôi theo phản xạ định hất tay anh ta ra.
Không ngờ giây tiếp theo, đã có người ra tay trước.
Khưu Minh đẩy bật ra xa cả một mét.
Anh ta loạng choạng vài bước, không kịp đứng vững liền ngã phịch xuống đất.
Vừa định mở miệng chửi ầm lên.
ngẩng đầu lên lại thấy Cố Yến, người cao hơn anh ta cả cái đầu, thì liền sững lại.
【Cười chết mất, đàn ông cao 1m7 mà đẩy phát đã ngã à?】
【Ha ha ha, nữ chính đã nói rồi còn gì, thân hình như trẻ con, mọi người hiểu giùm đi~】
【Một là thân hình trẻ con, một là bác sĩ Cố cơ bắp rắn chắc, đúng là áp đảo tuyệt đối luôn!】
【Không chỉ là thân hình, bác sĩ Cố còn thắng ở mọi phương diện, được !】
【Ghen tị quá, chỉ mong trước khi chết được yêu một người như bác sĩ Cố…】
【Người ở trên, đừng mơ nhờ cách đó để sống bất tử.】
Lúc tôi định thần lại, phát hiện Cố Yến đang tôi với mắt lo lắng.
“Niệm Niệm, em không sao chứ?”
Tôi không nói hai lời, nhào thẳng lòng anh.
“May mà anh đến kịp.”
Cánh tay Cố Yến càng siết chặt hơn, giữ tôi chặt lòng.
Khưu Minh lồm cồm bò dậy, đôi mắt đỏ au như thể tươi nuốt sống.
“Như Niệm, em với cái tên họ Cố này là quan hệ gì hả?”
Tôi còn kịp lên tiếng, mắt sắc như dao của Cố Yến đã đâm thẳng phía anh ta.
“Chú ý thái độ của anh. ấy là bạn gái tôi.”
Chỉ với một câu nói lạnh lùng đầy áp lực, cả sảnh liền rơi im lặng.
Khưu Minh chết đứng tại chỗ, không tin nổi tai mình.
“Bạn gái?”
“Như Niệm, để chọc tức tôi mà em làm tới mức này sao?!”
11
“Khưu Minh, anh mình quan trọng đến mức vậy?”
Tôi gương đang trở nên vặn vẹo vì tức giận ấy.
“Phải rồi. Chuyện anh vứt bỏ tôi, tôi không chỉ không trách…”
“Mà còn phải cảm ơn anh…”
“Vì nhờ vậy, tôi mới gặp được một người tốt đến này.”
Nghe đến đây, khóe môi Cố Yến cạnh đã sắp không nhịn được cười .
Khưu Minh vẫn một mực không tin.
“Như Niệm, tôi cảnh cáo em, đừng đem chuyện này ra đùa!”
Nói đến mức này rồi mà anh ta vẫn là tôi đang đùa sao?
Lúc đó, Tô Vãn Vãn đứng cạnh lên tiếng.
“ Như Niệm, không ngờ là loại người này.”
“Anh Khưu Minh đối xử với tốt như , sao dám phản bội anh ấy? không thấy có lỗi với tình cảm của anh ấy à?”
“ nên xin lỗi anh ấy.” – Tô Vãn Vãn nói với vẻ đầy quan tâm.
“Xin lỗi?”
“ với anh ta… xứng sao?”
Một bóng người lướt qua cạnh tôi.
Giây tiếp theo, tiếng hét thảm thiết của Khưu Minh vang vọng cả đại sảnh.
Cố Yến chỉ dùng một tay đã bẻ gập Khưu Minh ngã nhào xuống đất.
Người nằm dưới đau đến mức gương méo mó.
Còn Cố Yến thì thản nhiên bước đến trước , mắt lạnh lẽo như băng.
“Tôi cảnh cáo anh.”
“Niệm Niệm là bạn gái tôi. Nếu sau này còn để tôi thấy có ai dám nạt ấy…”
“Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
12
Trên đường trở .
Cố Yến như một chú cún nhỏ bám người, nói gì không chịu buông tay.
Chúng tôi giống như một cặp tình nhân đang yêu cuồng nhiệt — nắm tay tối, dạo phố, trò chuyện.
Mãi đến khi đã đến cửa nhà, anh vẫn không chịu buông tay.
Không còn cách khác, tôi đành dẫn anh nhà mình.
Vừa cửa, một đôi tay xương khớp rõ ràng từ phía sau ôm chặt lấy eo tôi.
Giọng nói trầm thấp vang lên tai tôi, như thì thầm:
“Niệm Niệm, em có anh đã chờ ngày này… bao lâu rồi không?”
Tôi chợt nhớ đến những dòng chữ bay.
Cố Yến đã tôi suốt 3 năm…
Hóa ra, dòng chữ ấy không lừa tôi.
dáng vẻ bám người của anh lúc này, tôi không kìm được kiễng chân lên.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
“Cảm ơn anh… vì đã đợi em lâu như vậy.”
Người trước ngẩn ra một giây, khóe môi vô thức cong lên thành nụ cười.
“Vậy thì…”
“Niệm Niệm định bù đắp anh đây?”
Tôi do dự một chút.
“Anh bù đắp ?”
“ được sao? Vậy thì anh …”
nói dứt lời, anh đã cúi đầu xuống.
Chiếc mũi cao thẳng của anh cọ nhẹ cổ tôi, tới lui không ngừng.
Giống như một chú cún con đang ra sức làm nũng để được chủ nhân yêu chiều.
“Anh em, Niệm Niệm.”
13
Tôi cảm thấy má mình đang nóng ran.
Lúc nhận ra thì đã vô thức đẩy anh ra một cái.
“Bác sĩ Cố! Chúng ta vừa mới mà…”
nói hết câu, những ngón tay thon dài kia đã phạt nhẹ một cái eo tôi.
“Em chỉ gọi anh là bác sĩ Cố sao?”
“Vậy… em nên gọi anh là gì?”
Bàn tay đang đặt eo lại véo thêm một cái .
“Em xem?”
Đầu tôi đầu xoay nhanh như chong chóng.
Người đối diện lại lẩm bẩm, như thể đang suy gì đó.
“ ra… không phải không được.”
“Hả?”
Tôi ngẩng đầu lên thì gặp mắt như cười như không của anh.
“Vậy sau này, anh chỉ làm bác sĩ riêng của em, được không?”
Dù chẳng hiểu rõ ẩn ý lời anh nói, tôi vẫn khẽ gật đầu.
Bác sĩ riêng miễn phí, tội gì mà không nhận?
Không ngờ ngay sau đó, người trước lại khẽ cong môi cười.
“Niệm Niệm, em đã đồng ý rồi, vậy anh đầu nhé.”
“ đầu gì cơ?”
lúc tôi vẫn hiểu gì, mắt mơ hồ, thì đôi tay xương khớp rõ ràng kia đã đầu lướt dọc cơ thể tôi.
“ đầu…”
“Khám sức khỏe.”
14
Thì ra cái gọi là “bác sĩ riêng” miệng anh… là ý này sao…
【Bác sĩ riêng? Khám sức khỏe? Trời ơi má ơi! Bác sĩ Cố đừng có chơi như vậy chứ!!!】
Không thể không thừa nhận — bàn tay từng cầm dao phẫu thuật quả thực… rất có kỹ thuật.
Chẳng bao lâu sau, hai chân tôi đã mềm nhũn, gần như không còn đứng vững được .
Người đàn ông trước mắt mới chậm rãi rút tay .
Đôi mắt đen sâu thẳm ẩn đêm, giọng khàn khàn cất lên:
“Niệm Niệm mệt rồi, để anh ôm em nhé?”
Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa hôm sau.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi.
Người đàn ông trước đang chống một tay nằm nghiêng tôi.
Mái tóc tôi vò đến rối bù, trông càng giống một chú chó to lông xù hơn .
“Niệm Niệm, em tỉnh rồi.”
“Đói không?”
Tôi theo phản xạ lắc đầu.
ngay giây sau, bụng tôi lại không chịu hợp tác mà réo lên một tiếng rõ to.
Anh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Tôi xấu hổ đến mức độn thổ.
khoảnh khắc tiếp theo, anh lại dịu dàng xoa bụng giúp tôi.
Sau đó dùng giọng dỗ dành như trẻ con, nói với cái bụng tôi:
“ rồi, cái bụng nhỏ của Niệm Niệm đói rồi.”
“Bụng nhỏ đừng kêu , chúng ta đi cơm ngay nhé?”
15
nhà hàng cao cấp.
Tôi một bàn đầy ắp , rơi trầm tư.
Cố Yến sự quá thần kỳ rồi.
Anh làm sao mà gọi trúng hết những tôi ?
Giây sau, dòng chữ bay đã tôi câu trả lời.
【Nữ chính chắc đang thắc mắc lắm nhỉ? Tại sao bác sĩ Cố gọi gì trúng gu ấy.】
【 ra, không chỉ ấy và không gì, ngay cả gu thời trang của ấy, loại thú cưng yêu … anh ấy đều cả.】
【Đúng vậy, khi yêu một người, sẽ không tự chủ mà hiểu rõ tất cả họ.】
【Hu hu hu, bao năm thầm yêu cuối cùng có cái kết ngọt, tự dưng khóc là sao nè?】
Tôi hoàn hồn lại mới phát hiện bát mình đã đầy ụ thức .
Người đàn ông trước mắt đang tôi với mắt mong chờ.
“Niệm Niệm, đi .”
cảnh này, sống mũi tôi bỗng cay xè.
Có lẽ là vì — tôi từng được ai đối xử chân thành như vậy.
Tôi nhớ có một lần, Khưu Minh mời một nhóm bạn đi , rồi đưa thực đơn tôi chọn.
Tôi chẳng nhiều, tiện tay gọi gà hầm dừa mà tôi .
Kết quả là anh ta chỉ trán mà mắng cả buổi.
“Như Niệm, đến nhà hàng cao cấp mà không gọi gan ngỗng, không gọi hải sản, lại đi chọn cái này?”
“ hết nói nổi, em đúng là chẳng có chút gu cả. Sau này đừng có gọi !”
Bạn bè của anh ta thì ngượng ngùng cười cười, cố gắng hoà giải.
cả bữa tiệc, Khưu Minh và mọi người cười nói vui vẻ với nhau, chẳng nói với tôi một câu.
Tôi bỏ rơi lạc lõng suốt mấy tiếng, đến khi bữa tiệc kết thúc.
Giờ lại, những ngày tháng đó… sự là sống kiểu gì vậy chứ?
Tôi còn đang ngẩn người.
Thì trước bỗng có người đưa tôi một bát gà hầm dừa nóng hổi — đúng tôi nhất.
“Niệm Niệm, em đang gì ?”