Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Sau một cuồng nhiệt nữa.
Tôi còn đang nắm chặt tấm ga giường, chưa kịp ứng thì Tần Kiến Thanh đã rút người ra khỏi tôi.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn lại cho tôi.
“Em vừa đổ nhiều mồ hôi, đắp kín bụng kẻo lạnh.”
“Tôi đã chỉnh nhiệt độ điều hòa lên hai độ, đợi nước tắm xong sẽ bế em vào ngâm cho thư giãn.”
Tôi chống người dậy, nghi hoặc nhìn xuống phần bụng dưới của anh.
“Hả? Kết thúc rồi à? Nhưng mà… anh còn chưa…”
Tần Kiến Thanh cười : “Không cần miễn cưỡng tôi. Chuyện , quan trọng là cảm nhận của em.”
Tôi nghẹn lời.
Miễn cưỡng cái đầu anh! Xem thường ai ?
Dù vừa rồi đúng là tuyệt, nhưng chỉ một thì làm sao đủ?
Không nhận ra tôi đang âm thầm mời gọi à?
Tần Kiến Thanh hoàn không hiểu tâm tư của tôi.
“Được rồi, uống chút nước trước đi, bổ sung lực.”
Nói rồi, anh đưa cốc nước đến sát môi tôi.
Tôi đành há miệng uống, nuốt luôn lời định nói vào bụng.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì anh đã vào phòng tắm.
Tôi nằm trên chiếc giường rộng rãi, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, trong lòng lại càng thêm trống rỗng.
Đôi lúc, tôi thực sự không rõ cưới một người chồng liên , hay cưới phải một “ông bố năng”.
Suy cho cùng, tôi Tần Kiến Thanh là liên , hoàn không có tình cảm.
Đầu năm nay, bố mẹ liên tục thúc giục tôi kết .
Tôi giục đến phát chán, liền sao chép nguyên một đoạn tiêu chuẩn chọn chồng mà cư dân mạng đánh giá cao gửi cho họ.
Ví dụ như phải có thân hình như người nam, tính cách , vừa xã giao vừa vào bếp…
Không hút thuốc, không uống rượu, không gái gú, không cờ bạc, thu nhập hàng tháng cả trăm triệu, văn võ song …
Tổng hợp lại hơn 1000 chữ, gần như không có sinh vật carbon đực nào đạt chuẩn.
Lạ đời là, bố mẹ nói gì, chỉ gửi lại một icon mặt vàng đang cười toe toét.
Sau đó, Tần Kiến Thanh mang theo cả đống lễ vật đến nhà tôi ra .
Tôi không ngờ với tiêu chuẩn khắt khe như vậy mà có đối tượng liên hoàn mỹ.
đúng là không trốn được nữa, tôi Tần Kiến Thanh thế mà nhanh chóng kết .
Sau khi cưới, Tần Kiến Thanh đúng là quan tâm người khác, tôi tìm ra chỗ nào để bẻ.
Chuyện ăn mặc, chỗ ở hay đi lại, tôi hoàn không cần động não.
Anh chiều chuộng tôi, ngay cả trên giường cũng vậy.
Nhưng thời gian trôi qua, tôi đầu cảm thấy bất lực.
Sự của Tần Kiến Thanh đã vượt quá giới hạn, như anh coi tôi là đồ dễ vỡ vậy.
như lời trêu đùa trên mạng, tôi là người phụ nữ mà anh ấy trên giường cũng không nỡ mạnh tay.
Chồng quá nhẹ nhàng, mà tôi – một người vợ lại thích kiểu cuồng dã một chút.
Châm ngôn sống của tôi là hưởng thụ kịp thời, khi còn trẻ phải ăn chơi hưởng lạc.
Nếu đợi đến khi già rồi mới muốn điên cuồng, thì cơ cũng không cho phép nữa.
2
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Tần Kiến Thanh gọi tôi đi tắm.
Tôi thở dài một tiếng, cố tình không mặc đồ, thong thả bước ngang qua trước mặt anh.
Tần Kiến Thanh không liếc nhìn một cái, trông như có ứng gì, chỉ cúi đầu nới lỏng đai áo choàng.
Anh thậm chí còn đắp một chiếc khăn tắm lên vai tôi, rồi chủ động kéo giãn khoảng cách.
“Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Tôi cạn lời: “Cảm ơn anh nha.”
Thật đúng là liếc đưa tình cho kẻ mù.
Cảnh giác với tôi đến mức , như tôi sẽ nhào tới ăn thịt anh không bằng.
Tôi tiện tay kéo cửa trượt phòng tắm lại, đầu không buồn ngẩng lên.
Mà ngoài phòng tắm.
Tần Kiến Thanh nhìn vệt da thịt mờ mờ hiện lên trên cửa kính mờ, ánh cụp xuống, che giấu đi chút tiếc nuối.
Anh mím môi, xoay người, uống cạn một cốc nước đá.
Đang định sang phòng tắm cạnh, Tần Kiến Thanh lại quay đầu nhìn mấy bộ đồ vương trên giường.
Cổ họng anh khẽ chuyển động, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Tiểu Vũ, đồ của em để anh mang đi giặt sạch trước nhé.”
“Máy sấy tóc mặt nạ anh để sẵn trên bàn trang điểm rồi, lát nữa em tắm xong thì đắp mặt trước, anh sẽ giúp em sấy tóc.”
Tôi uể oải đáp: “Ừ, cảm ơn anh, anh tốt thật .”
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, đoán là Tần Kiến Thanh đã ra ngoài.
Tôi nghiến răng tức tối, nhắn tin cho bạn thân, ngón tay gõ mạnh đến nỗi màn hình điện thoại phát ra tiếng “bốp bốp”.
【Thật là đáng ghét, anh ta là một khúc gỗ à, a a a a, có chồng nào lại gọi vợ là ‘Tiểu Vũ’ chứ? Không tưởng tớ là đồng nghiệp trong công ty !】
【Còn nữa, sau khi xong chuyện không phải nên nhân cơ hội âu yếm thêm một chút để tăng nhiệt cảm xúc sao!】
【 nhất định phải giặt cái đống quần áo kia, tớ cũng dơ mà, sao không giặt luôn tớ đi!】
Bạn thân tôi cười nghiêng ngả: 【Cười chết mất, hahaha, vợ khát khao – chồng bất lực.】
【Nhưng, cậu gì chắn là anh ta đi giặt đồ? Lỡ đang ở phòng cạnh… dùng đồ của cậu làm chuyện xấu thì sao?】
Tôi hừ lạnh: 【Ban ngày ban mặt mơ mộng cái gì vậy, tớ đứng ngay trước mặt mà anh ta còn có ứng, vậy mà còn dùng đồ của tớ á.】
【Với lại, anh ta không phải kiểu người như vậy, anh ấy đàng hoàng, là chính nhân quân tử, đừng xấu về anh ấy.】
Bạn thân: 【Ồ ồ ồ, chính nhân quân tử cơ , đại tiểu thư Giang Vũ nhà ta đầu bênh chồng rồi ha?】
Tôi: 【Chứ sao, anh ấy còn chuẩn mặt nạ dưỡng da cho tớ, quan tâm từng chút một.】
Bạn thân: 【Cười xỉu với cái trò chơi chữ lạnh lùng của cậu .】
【Thế cậu định làm sao? Một tuần một , kỳ kinh nguyệt trừ một , trước kỳ kinh lại trừ một nữa, một tháng có hai , đang tuổi sung mãn mà như góa phụ sống trong cung lạnh lẽo vậy!】
【Hay là tớ giới thiệu cho cậu 31 nam người nhé?】
Tôi đáp ngay: 【Từ chối nhé, đạo đức phẩm hạnh của tớ không cho phép làm ra chuyện bội thật trong nhân.】
Bạn thân lại gợi ý: 【 bội thật không được, vậy bội giả được ha?】
Tôi đầu thấy hứng thú: 【Nói kỹ xem nào?】
Bạn thân: 【Ví dụ như cho anh ta chút “màu xanh” xem sao.】
【Dù là người đàn ông lạnh lùng đến , chỉ cần phát hiện “nhuộm xanh” thì cũng sẽ hóa điên.】
Tôi hơi dao động, bạn thân liền nói ra kế hoạch chi tiết.
【Tuần sau vừa đúng sinh nhật cậu, đến lúc đó tớ sẽ tổ chức tiệc cho cậu, gọi vài anh người đẹp trai đến, chụp với họ mấy tấm ảnh.】
【Một tấm ảnh chụp không có người thì chỉ Tần Kiến Thanh được xem. Còn tấm có người thì chặn riêng anh ta.】
Tôi hỏi: 【Lỡ như Tần Kiến Thanh buồn để ý việc tớ chặn anh ta thì sao?】
Bạn thân gửi icon mặt cười toe toét: 【Thì lúc đó tớ cũng sẽ đăng story, chỉ đăng tấm có người thôi.】
【Tớ cũng sẽ tặng cậu một bộ son môi mới ra , cậu bảo đó là người cậu yêu nhất tặng, viết mơ hồ chút, để anh ta là một trong mấy người kia tặng.】
【Nếu đêm hôm đó cậu có giả say mà về nhà thì càng tốt, nhưng vì cậu không uống được rượu, tớ sẽ xịt một ít rượu lên cổ tay cổ áo, thêm ít nước hoa nam.】
【Tớ không tin, sau từng ấy chiêu, đầu anh ta xanh rờn rồi mà dửng dưng được!】
Nghe cô ấy nói xong, tôi không khỏi khen ngợi.
【Được , không hổ là quân sư của tớ. Vậy mấy ngày tớ cũng phải bày trò, để anh ta đầu nghi ngờ tớ mới được.】
Tôi vừa , vừa đầu đổi mật khẩu điện thoại, thiết lập nội dung trong không gian phụ của điện thoại.
Tối nay không chỉ đắp mặt nạ, tôi còn phải dưỡng thân, ngày mai ra đường phải trong trạng thái xinh đẹp diện.
Khi tôi đang đầy quyết tâm tưởng tượng về cuộc sống vợ chồng rực lửa sắp tới, thì cửa đột nhiên gõ.
3
Tôi giật nảy người, tay run lên suýt đánh rơi điện thoại xuống bồn tắm.
“Gì ?”
Giọng Tần Kiến Thanh vang lên: “Tiểu Vũ, gần nửa tiếng rồi, đừng ngâm lâu quá, không tốt cho tim.”
“Được rồi được rồi, em ra ngay đây.”
Tôi vội lau khô nước trên người, mở cửa phòng tắm.
Vì quá hấp tấp nên suýt chút nữa đâm sầm vào người Tần Kiến Thanh.
Anh vội vàng đỡ eo tôi, đợi tôi đứng vững mới lập tức rút tay lại.
Tôi cười nói: “Xin lỗi nhé, em không để ý anh còn đang đứng ngoài.”
Ánh Tần Kiến Thanh lảng tránh, hồi lâu mới lên tiếng: “Không sao, là anh dọa em trước.”
“Vừa tắm xong khát nước lắm đúng không? Anh đi nước cho em.”
Tôi nắm tay áo anh: “Em không có khát…”
Tần Kiến Thanh quay lưng lại, không ứng.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, đi về phía máy nước: “Uống chút nước hơn.”
Tôi im lặng nhìn bóng lưng anh.
Uống uống uống, chỉ cho tôi uống nước, tưởng tôi là trâu !
Mà Tần Kiến Thanh nói đi nước cho tôi, kết quả là tự nốc liền hai ly nước lạnh.
Thì ra là chính anh mới là trâu.
Muốn uống thì uống, bày vẽ lý do làm gì.
Thật hết nói nổi.
4
Chiếc giường từng trải qua một trận chiến đã được thay bộ ga mới tinh, quần áo vương vãi khắp nơi cũng được dọn sạch sẽ.
Khoan đã!
Lúc nãy Tần Kiến Thanh nói sẽ giặt đồ cho tôi, lẽ cả nội y cũng đem bỏ vào máy giặt?
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Đồ lót của em, anh cũng cho vào máy giặt à?”
“Không, anh giặt tay.”
Anh còn bổ sung: “Yên tâm đi, anh khỏe mà, giặt sạch. Sau để anh lo.”
Tôi: “…”
Thật sự… không cần khách sáo thế …
Nhưng đến kế hoạch tiếp theo, trong tôi hiện lên chút ý .
“Chồng à, anh tốt quá đi mất. Sau vất vả cho anh rồi, em yêu anh~”
Tần Kiến Thanh mỉm cười : “Vất vả gì chứ? Anh thích làm mà, đó là điều chồng nên làm.”
Tôi quay đi, chu môi.
Lạnh nhạt thật .
Thà nói thích giặt đồ còn hơn là đáp lại câu “em yêu anh” của tôi.
Sấy tóc xong, tôi ngồi giường thoa kem dưỡng .
“Chồng à, giúp em bôi lưng được không? Em với không tới.”
“Được.”
Tần Kiến Thanh lập tức buông việc trong tay xuống, đến giúp tôi thoa kem.
Tôi nằm úp trên giường, lộ ra tấm lưng mịn màng.
Bàn tay ấm áp của anh di chuyển chậm rãi trên từng tấc da tôi.
Tần Kiến Thanh không chỉ bôi kem, mà còn tiện tay xoa bóp luôn cho tôi.
Tôi massage đến mức buồn ngủ lơ mơ, nhưng vừa tới “kế hoạch phủ xanh” thì lập tức gắng gượng mở .
“Chồng à, sáng mai giúp em uốn tóc được không? Em phải gặp một người bạn quan trọng.”
Tần Kiến Thanh chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi.
“Đương nhiên là được.”
Anh hỏi một cách tự nhiên: “Là cô bạn thân của em à?”
“Cần anh đặt trước nhà hàng gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần , bạn anh không quen, mới từ nước ngoài về, rủ em đi ăn. Bạn cũ gặp nhau sẽ chơi muộn, tối mai anh khỏi chờ em ăn cơm nhé.”
Tôi vừa nói vừa lén quan sát nét mặt của Tần Kiến Thanh.
Tuy nhiên, gương mặt anh giữ nụ cười như gió xuân.
“Buổi tối cũng không cần anh đến đón em à?”
“Trời ơi, không cần mà, em có phải không gọi xe chứ.”
Tôi giả vờ tỏ vẻ mất kiên nhẫn, vẫy tay chui vào chăn: “Thôi thôi, em muốn ngủ rồi, mai anh làm việc của anh, không cần để ý đến em.”
Tần Kiến Thanh “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Anh tắt đèn đầu giường, nằm nghiêng kia chiếc giường rộng lớn.
Khoảng cách giữa tôi anh đủ để nằm thêm một người nữa.
Mỗi đêm sau khi kết đều như vậy.
Chúng tôi chưa từng ôm nhau ngủ như những đôi tình nhân, ai ngủ phần nấy, chỉ còn thiếu mỗi người đắp một chăn riêng.
Nhưng, có lẽ vì tôi từ nhỏ đã có tật xấu khi ngủ.
Dù ban đêm tôi Tần Kiến Thanh nằm cách nhau xa đến , thì sáng hôm sau, tôi luôn tỉnh dậy trong vòng tay anh.
Tần Kiến Thanh chỉ xoa bóp cánh tay tê dại của , chưa bao giờ trách móc một lời.
Tốt đến mức khiến tôi cảm thấy có chút áy náy.