Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Lại một nữa bắt nạt xong Tạ Chấp.
Anh khàn giọng : “ bối…”
Tôi uể oải đạp anh một cái: “Tránh ra. Còn nữa, phải tôi là Tiểu thư!”
Anh cụp mắt, đôi mắt ửng đỏ tôi: “Tiểu thư.”
Tôi kiên quyết: “Không được! Tôi muốn ngủ!”
“Cầu xin cô.”
Tôi nhắm mắt lại: “Không muốn không muốn, tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn ngủ.”
Anh thở dài thỏa hiệp, ôm lấy tôi.
“Được rồi, bối ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Giọng Tạ Chấp rất dễ .
Hạ thấp giọng bên tai tôi, mang theo chút khàn khàn.
Rất cuốn hút.
Đặc biệt là khi tôi là Tiểu thư, có tôi anh dỗ đến mức thần hồn điên đảo, cái gì cũng đồng ý.
Có còn anh cưỡi lên đầu nữa!
tôi đau lòng hối hận, quyết định nay , dù anh có tỏ vẻ đáng thương thế nào, dỗ dành ra sao, tôi cũng tuyệt đối không được đồng ý!
Dù nay anh có vẻ đáng thương đến mấy, tôi cũng không thỏa hiệp!
Tôi là Tiểu thư cơ mà!
2
tỉnh dậy, tôi duỗi lưng một cái.
Tạ Chấp không ở đây, bên cạnh vẫn còn chút hơi ấm sót lại.
Chắc anh vừa mới rời giường, đang nấu sáng tôi.
Tôi khoác đại một chiếc váy ngủ, đi rửa mặt đánh răng.
Mơ mơ màng màng bước ra phòng khách, cảm bụng căng tức khó chịu.
Tôi theo phản xạ xoa xoa bụng, đúng Tạ Chấp bưng hai bát mì bước ra.
Ánh mắt anh lướt mặt tôi xuống chân tôi.
Anh đặt sáng lên bàn, cổ họng khẽ động: “Thư Thư, chào buổi sáng.”
Tôi cúi đầu.
Tôi:!!
Tối qua tôi ngủ rõ ràng không như thế này, chắc chắn là anh lại làm chuyện xấu gì khi tôi ngủ rồi!!
Anh bế tôi ngồi lên đùi, hôn lên tôi một cái: “Đợi chút, ăn sáng trước đã.”
Tôi giận dỗi cầm đũa lên, chọc vỡ trứng ốp trong bát.
“Đừng tưởng nấu sáng tôi là muốn làm gì thì làm, tôi tức !”
Anh ôm tôi, gắp một miếng thịt đút tôi.
“Là anh sai, bối mở miệng nào.”
Tôi nhai nhai nhai, vừa nhai vừa cảnh cáo anh: “Anh là một chó của tôi thôi, biết !”
Cằm anh tựa lên đỉnh đầu tôi: “Thư Thư được nuôi một chó là anh thôi.”
Tôi hứng thú, mong chờ nhìn anh: “Vậy anh sủa một tôi thử xem.”
Anh nâng cằm tôi lên, đến gần sát tôi: “Gâu~”
Tôi hài lòng, giơ tay xoa đầu anh.
“Cún ngoan, chủ nhân đối xử tốt với anh.”
Anh bế tôi ngồi lại: “Ăn trước đã, sắp nguội rồi.”
Tôi gắp mì hút một cái rồi cắn đứt, tiện thể đặt đơn món: “Tối nay tôi muốn ăn thịt kho tàu!”
Anh liếc nhìn đồng hồ: “Thư Thư, sáng nay em có tiết học, ăn xong phải ra ngoài luôn đấy.”
Tôi gật đầu, rồi không đúng.
Tôi giận dữ nhéo anh: “Vậy phải làm sao!!”
Đồ chó xấu xa!
Biết rõ tôi có tiết mà còn…
“Thư Thư ngoan, đừng cử động.”
3
Giáo viên đang giảng bài trên bục, tôi lén xoa bụng.
Sáng nay không có đủ thời gian…
Bạn bàn ghé sát hỏi tôi: “Lương Ánh Thư, cậu đau bụng à?”
Tai tôi hơi nóng lên, dối: “Sáng nay ăn nhiều quá, không sao cả.”
Cô ấy tỏ vẻ thấu hiểu: “Thật đấy, trong ba thì mình thích nhất là sáng, hay ăn nhiều đến mức no căng.”
Vấn đề không phải là do sáng…
Tôi cố gắng tập trung giảng.
May mà nay là thứ Sáu, buổi sáng có một tiết.
Tôi cắn nắp bút lắng , học xong liền rời khỏi lớp.
Trên đường kéo váy dài đi phía nhà vệ sinh, tôi mấy kiểu như “thiên kim thật giả”, “cậu cả thật giả”.
Tôi bĩu môi.
Lại thêm đứa đọc tiểu thuyết nhiều quá đây mà.
Tạ Chấp nay sao còn đến tìm tôi, tan học đã mười phút rồi!
Tôi tức giận mở khung chat của anh.
【Cún sao còn đến đón chủ nhân!】
Tôi đợi một phút, mà anh lại dám không !!
Tôi càng tức hơn, gửi thêm tối hậu thư.
【Nếu không thì tối nay ngủ dưới đất!】
Tạ Chấp cuối cũng .
Nhưng câu của anh khiến tôi còn tức hơn.
【Thư Thư, anh có chút việc gấp, em tự đi ăn trưa nhé, đừng ăn cay quá, gần đây em nóng người rồi.】
Làm chuyện xấu với tôi xong lại còn không chịu đi ăn !
【Đồ cặn bã, nay không thèm quan tâm anh nữa!】
Tôi gửi liền một lèo rồi lập tức chặn và xoá anh luôn.
Tôi nhìn khung chat WeChat trống không, càng nhìn càng tủi thân.
Anh sao lại có thể không thèm quan tâm tôi chứ.
Đồ xấu xa!
4
Tôi một phần lẩu cay tê cực mạnh!
Anh cấm tôi ăn thì tôi cứ ăn.
Anh tưởng anh là ai mà ra lệnh tôi!
Tôi vừa ăn vừa tủi thân, tủi thân đến mờ cả mắt.
Lẩu cay tê quá cay.
Đặc biệt là mấy miếng quẩy bên trong, thấm đầy dầu ớt, cay đến mức tôi ho sặc sụa.
Tôi nhai nhai nhai.
Không muốn ăn nữa, nhưng đây là phần tôi cố ý để tức Tạ Chấp, không ăn thì chẳng phải là uổng công rồi sao? Mà cũng lãng phí nữa chứ?
Nhưng thật sự tôi không nuốt nổi vị cay này…
Tạ Chấp không có trong căng tin, tôi ăn cũng chẳng ai biết.
Ừm…
Chụp ảnh đăng lên mạng xã hội vậy, kiểu gì anh cũng !
Đăng xong thì tôi lại chợt nhớ ra, nay tôi đã xóa anh rồi.
Tôi cúi gằm đầu xuống.
Sao anh còn gửi mời lại?
Tức chết đi được.
Tôi cắn thêm một miếng quẩy nữa, cay đến nỗi nước mắt rớt xuống.
Ghét cay đắng quẩy!
Tôi cố nhai được một nửa thì một bàn tay đặt lên đỉnh đầu tôi.
“Đã không được ăn cay, em lại loại siêu cay à?”
Anh ngồi xuống bên cạnh, giật lấy hộp lẩu cay của tôi.
“Tịch thu.”
Tôi phồng lên: “Tôi cứ ăn đấy, anh quản được sao?”
Anh chọc nhẹ vào tôi: “Lương Thư Thư, em ngốc à? Ăn cay, người chịu khổ là em. Học đâu ra cái kiểu làm đau bản thân để thù người khác vậy hả, đầu óc có vấn đề rồi?”
Anh lẩm bẩm, “Ai anh lại thích cái kiểu ngốc nghếch chứ, nhưng mà không có đâu, nếu còn nữa anh với .”
Tôi:?!
Không được mách với !!
Anh nắm tay tôi kéo dậy: “Đi thôi, tụi mình đi mua cái khác.”
Tôi vào phần lẩu còn nguyên: “Vậy cái này thì sao?”
Anh bất đắc dĩ: “Anh ăn, đồ thừa của em nào chẳng là anh ăn.”
Tôi ngẩng cao đầu, đáp một cách đương nhiên: “Anh là do tôi nhặt , đương nhiên phải tôi.”
Anh xoa đầu tôi: “Đúng vậy, nên bối trưa nay muốn ăn gì nào?”
“Tôi muốn ăn súp bao tử heo hầm bí ngô!”
5
Buổi chiều tôi và Tạ Chấp đều không có tiết.
Tôi níu lấy anh đòi nhà chơi game .
“Công ty có việc, anh có thể chơi với em một thôi.”
Tôi nũng nịu: “Hai đi mà!”
“Một .”
“Một rưỡi!”
“Được, một rưỡi, không hơn nữa.”
Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên anh: “Tạ Chấp anh là nhất luôn .”
Nếu không phải việc anh đang làm là chuyện của công ty nhà tôi, tôi đã ra lệnh bắt anh chơi rồi.
Ba tôi tôi đầu óc cảm tính, giao công ty tôi chắc tới vài ngày là phá sạch, nên để Tạ Chấp quản lý thay.
Chờ tốt nghiệp, anh làm rể họ Lương, làm chồng tôi!
Tôi vừa suy nghĩ vừa nhảy nhót ra khỏi trường, nghĩ xem lát nữa chơi game gì.
Vừa đến cổng trường đã người ta chặn lại.
chính xác thì, người chặn không phải tôi, mà là Tạ Chấp.
Một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc chỉn chu đứng một cậu trai gầy gò, cỡ tuổi chúng tôi.
Người phụ nữ vừa Tạ Chấp, mắt đã đỏ hoe.
“Tiểu Chấp…”
Tôi ngơ ngác: “Bà ấy là ai vậy?”
này người phụ nữ mới để ý đến tôi.
Bà ta lau nước mắt: “Cháu là bạn gái của Tiểu Chấp đúng không? Cô là của Tiểu Chấp.”
của Tạ Chấp?
Tạ Chấp là trẻ mồ côi mà.
Khi tôi nhặt anh , ba anh đã mất trong tai nạn xe hơi, anh khi nắm chặt tay, gồng mình kìm nước mắt.
Tội nghiệp lắm.
Cậu trai kia bước lên một bước, lễ phép chào hỏi: “Anh.”
Tạ Chấp lạnh nhạt: “Kết quả giám định ADN tối nay mới có, xin lỗi, tôi và vị hôn thê còn có việc, không thể tiếp chuyện.”
Hóa ra nãy anh không tôi là vì đi làm giám định quan hệ huyết thống?
Tạ Chấp kéo tôi lên xe, tôi quay đầu lại, mắt người phụ nữ ấy càng đỏ hơn.
Tôi suy nghĩ: “Anh và họ cũng khá giống nhau đấy.”
Đặc biệt là đôi mắt.
Tạ Chấp giúp tôi thắt dây an toàn: “Thật sao?”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Cặp vợ chồng tám phần là không dối.
“Vậy em có thích họ không?”
Ể?
Liên quan gì tới tôi?