Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

Tạ Chấp chơi game với tôi đúng một tiếng rưỡi, sau đó kéo tôi vào thư phòng.

Tôi đọc sách, còn anh thì xử lý việc.

Anh hồi đại học đã vào ty tôi làm việc, tôi thì làm bà chủ lười, mỗi ngày sống vui vẻ an nhàn.

Đọc sách mệt rồi, tôi quay phòng ngủ một giấc.

Lúc tỉnh dậy đã hơn 8 giờ tối.

Không hiểu sao tôi lại chợt nhớ người phụ nữ mà tôi gặp hôm , thấy có gì đó rất quen mắt.

Rốt cuộc là đã gặp họ ở đâu rồi nhỉ?

Tôi vắt óc lục lọi trí nhớ, cuối cũng tìm được một tấm ảnh cũ trên vòng bạn bè, thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó.

Tôi: ?!!

Thì ra bà chính là “Tổng Giám đốc Tạ” trong truyền thuyết!

Tôi nhớ khi nghe , tôi còn rất ngưỡng mộ.

Năm đó khi họ Tạ lâm vào khốn cảnh, bà một mình gánh vác toàn bộ gia tộc, dùng thủ đoạn sấm sét dẹp sạch nội bộ, dẫn dắt Tạ gia bước lên một tầm cao mới.

Người ta gọi bà là “Trưởng chúa của giới thượng lưu thủ đô”.

Loại có thực quyền !

Nếu Tạ Chấp thật sự là trai của bà ta…

Vậy phải anh một bước lên mây, còn giỏi hơn cả tôi à?

Nhưng tôi thì ngày nào cũng bắt nạt anh.

Lúc nhỏ suốt ngày sai anh làm cái này cái kia, lớn lên thấy anh đẹp trai thì dụ dỗ anh lên giường.

18 tuổi của tôi, món quà chính là anh.

Anh bị “đóng gói” gửi vào phòng tôi.

Lúc đó, giọng anh khàn khàn gọi tôi: “Thư Thư, em muốn làm gì?”

Tôi chống nạnh: “Tất nhiên là làm chuyện rồi!”

bóc quà khóc.

Anh dỗ tôi cả đêm mới khiến tôi nín khóc.

Bắt nạt anh xong còn anh dỗ tôi.

Tôi đúng là quá tệ rồi.

Càng quá đáng hơn là, một ngày nọ, Tạ Chấp nói với tôi rằng anh không thích dùng biện pháp tránh thai, rồi lặng lẽ đi triệt sản luôn!

Tôi giật mình, nhiều đàn ông coi đó là sự sỉ nhục cơ mà.

Anh không phải đang âm mưu trả tôi đấy chứ?

Tạ Chấp xử lý việc xong, giờ đang ở trong phòng tắm.

Tôi lén cầm điện thoại của anh, dùng vân tay khoá, lục xem WeChat của anh.

Lỡ như bà Tạ nhận nhầm người…

Thì anh vẫn là “cún ” của tôi mà?

Tôi tìm khung chat của bà Tạ.

gửi một bức ảnh kết quả xét nghiệm ADN.

Tôi phóng to, rồi lại phóng to.

!!

Tiêu rồi!

Tạ Chấp thật sự là trai ruột của bà .

Anh có định trả tôi không?

Còn chưa kịp choáng váng, Tạ Chấp đã phòng tắm đi ra.

Tôi lập tức ném điện thoại sang một bên, ngoan ngoãn nhìn anh, ngọt ngào gọi: “Anh ơi~”

Tôi phải dỗ anh một !

đâu anh vui rồi không trả tôi nữa!

Trong mấy tiểu thuyết toàn viết, nữ chính bắt nạt nam chính, nam chính sau khi vùng lên đều trả lại, khiến nữ chính tán gia bại sản!

Tuyệt đối không được chuyện đó xảy ra!

Anh đi bên giường hôn tôi một cái: “Bảo bối đã làm chuyện gì với điện thoại của anh rồi?”

“Tôi đâu có, không làm chuyện thì không được gọi anh là anh à?”

Anh bế tôi lên: “Ngoan như vậy không giống Thư Thư nào.”

Tôi vòng tay ôm cổ anh, chủ động hôn lên môi: “Tôi luôn rất ngoan mà!”

Tôi ngoan thật đó.

Không được trả tôi nha!

“Hôm bảo bối rất ngoan, có thể ngoan thêm một nữa không?”

Tôi ngơ ngác: “Ngoan thêm một là sao?”

Anh nghiêng người lên.

Cằm anh đập trúng tôi!!

Đồ xa!

Tạ Chấp khẽ vuốt môi tôi, giọng khàn dụ dỗ.

“Bảo bối, hôn anh đi.”

7

Tạ Chấp đưa tôi một ly nước ấm.

“Bảo bối vẫn ổn chứ?”

Tôi ừng ực uống cạn nước, mắt ngân ngấn nước.

Anh xót xa: “Khó chịu sao không nói với anh?”

Miệng thì có dùng được đâu mà nói!

Giờ phút này, anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ tôi.

“Khó chịu thì phải nói với anh. Tiểu thư Thư Thư của anh bao giờ học được cách chịu đựng nhẫn nhịn rồi?”

Tôi ôm lấy eo anh, dụi vào lòng anh.

Anh có vẻ rất thích.

Tôi đang dỗ anh đó nha?

“Được rồi, sau này không Thư Thư phải khó chịu nữa.”

Tôi hừ nhẹ một tiếng.

Anh ôm tôi chìm vào giấc ngủ.

Tôi chỉ mới tỉnh không lâu, tuy lúc nãy hơi mệt nhưng bây giờ lại ngủ nổi.

Tôi mắt, chọc chọc Tạ Chấp.

“Anh ơi.”

Anh nắm tay tôi, bất lực hỏi: “Bảo bối hôm lại làm chuyện gì nữa thế?”

Tôi không hài lòng: “Tôi không làm chuyện ! Anh không tin tôi!”

Anh bế tôi đặt lên eo mình.

“Vậy tại sao tối lại ngoan ngoãn dỗ anh thế?”

Tôi dỗ anh rõ ràng vậy sao?

Tôi đảo mắt một vòng, cúi người áp sát anh.

“Anh ơi, anh có thích tôi không?”

Anh có vẻ không ngờ tôi hỏi câu đó.

Sau một lúc phản ứng lại, anh đáp chắc nịch: “Thích.”

“Thế… anh có yêu tôi không?”

Giọng anh trầm xuống: “Yêu, anh rất yêu em.”

Tôi cong khóe mắt cười: “Vậy nếu yêu tôi thì sau này không được trả tôi nha!”

Anh véo má tôi.

“Bảo bối, sao lại nghĩ anh trả em?”

Vì trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà!

Tôi phồng má lên: “Anh đừng có hỏi, mau hứa với tôi đi!”

Tạ Chấp lật người áp lên: “Không hứa, trừ phi…”

Tôi nắm chặt cánh tay anh: “Trừ phi cái gì?”

Anh khẽ thì thầm bên tai tôi một câu.

“Bảo bối, được không?”

“Anh là đồ biến thái!!” Tôi yếu ớt như muỗi kêu trả lời, “Chỉ được hôm thôi đó…”

8

Thật đáng ghét Tạ Chấp!

Tuy tôi đã đồng ý với anh, nhưng qua chỉ là nói có thôi.

Anh thông minh như vậy, tại sao lại không nhận ra tôi chỉ đang khách sáo một !

Anh hiểu gì nhân tình thế thái cả!

Chính anh mới là đồ ngốc!

Tạ Chấp tìm ra thuốc giảm sưng: “Bảo bối tối qua ngoan lắm.”

“Anh hôn một cái nhé, không đau, không đau.”

Tôi hừ lạnh: “Đồ chó xa.”

ngốc lại tệ!

May mà hôm là cuối tuần, tôi không phải ra ngoài.

Cơm được quản gia mang , tôi ăn đại vài miếng rồi sai anh bế tôi lên.

Tạ Chấp máy tính lên xử lý đống việc tôi hiểu gì, tôi trên đùi anh ngáp dài một cái.

Mỗi ngày tỉnh dậy là lại muốn ngủ tiếp.

“Bảo bối có muốn lên giường ngủ không?”

Tôi lắc đầu, tựa vào người anh: “Muốn anh ôm cơ.”

Anh bật cười: “Thư Thư đúng là cô nhóc bám người.”

Tôi suy nghĩ rồi nghiêm mặt: “Không được à? Anh chê tôi sao!”

Anh ôm lấy eo tôi: “Không có, anh chỉ sợ Thư Thư lâu không thoải mái.”

Tôi ngay là anh dám chê tôi mà!

Tạ Chấp cúi đầu hôn tôi.

Hôn xong, tôi ôm lấy eo anh, coi anh như gối ôm.

Tạ Chấp là cún ra làm gối ôm tiểu thư Lương Ánh Thư!

Chỉ là cái gối ôm này yêu cầu hơi nhiều thôi.

Anh vuốt lưng tôi, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, tháng sau là anh.”

thì sao?

Tôi đã chuẩn bị quà rồi mà!

“Chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”

Tôi mắt, nhìn anh chăm .

Anh lớn hơn tôi một tuổi, xong là tròn 22.

Tuổi hợp pháp kết hôn nam 22, nữ 20.

Không cần chờ tốt nghiệp cũng có thể đăng ký rồi.

Anh vùi mặt vào vai tôi: “Bảo bối, anh muốn kết hôn với em.”

Tôi xoa cằm: “Không đồng ý.”

Sao có thể cứ anh nói gì là tôi làm theo được!

Tôi phải tự chọn một ngày mình thích.

Không thèm chọn ngày của anh đâu, như vậy sau này mất đi một dịp tổ chức nữa.

Tôi lịch, tìm một ngày hoàng đạo sau anh.

Không ngờ, biến cố lại quá bất ngờ.

Chiều thứ Sáu, tôi tan học trước, ở ghế dài bên hồ chờ Tạ Chấp tan học.

Anh còn một tiết, tôi phải đợi bốn mươi phút.

Bỗng nhiên, một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng trong sáng xuống bên cạnh tôi, hình như là một bạn nổi tiếng khoa nghệ thuật bên cạnh.

Tôi quay đầu nhìn, thấy hàng ghế bên cạnh còn trống, lại nhìn cô ta lần nữa.

Ghế bên cạnh còn chỗ, sao lại phải sát tôi?

Giây tiếp theo, cô ta miệng.

“Lương Ánh Thư?”

Cô ta tên tôi?

Tôi gật đầu.

Cô ta mỉm cười dịu dàng: “Chào cậu, tôi là vị hôn thê của Tạ Chấp, chúng ta nói chuyện một lát được không?”

9

Tôi Tạ Chấp lớn lên nhau.

Chuyện quen giữa tôi anh là một sự tình cờ đầy bất ngờ.

Trong một vụ tai nạn liên hoàn, tôi anh đều là nạn nhân.

Ba mẹ anh qua đời trong vụ tai nạn đó, còn xe tôi có gia cố nên chỉ có tài xế bị thương phải nhập viện, may mắn không nguy hiểm tính mạng.

Ba mẹ tôi dẫn tôi bệnh viện thăm tài xế.

Tôi chạy ra ngoài giữa chừng, gặp được Tạ Chấp ngoài hành lang.

Anh siết chặt nắm tay, co mình lại nơi góc tường bệnh viện, đôi mắt đỏ hoe cố nén nước mắt.

Tôi nhẹ chân bước qua hành lang nồng mùi thuốc sát trùng.

Dừng lại trước mặt anh.

Trong túi tôi còn hai viên kẹo giấu sáng định lén ăn.

Tôi lôi ra: “Anh ơi, anh kẹo nè.”

Anh ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi thẳng khoé mắt xuống sàn gạch lạnh lẽo.

Trên đời này không có thần linh.

Nếu có, e rằng thần linh cũng chỉ xem vạn vật như cỏ rác.

Bên kia là cụ già tuổi xế chiều rời trần, bên này là đứa bé mất cả cha lẫn mẹ.

Họ không dù chỉ một ánh mắt thương xót nhân gian.

Tạ Chấp đã khóc, giọng anh khàn đặc.

“Ba mẹ tôi… mất rồi.”

Tôi xuống trước mặt anh: “ cô đã biến thành những vì sao trên trời, đang nhìn anh đó, họ mong anh được vui vẻ.”

“Anh ơi, hành lang lạnh lắm, đừng ở đây nữa.”

Anh cúi đầu, ôm lấy đầu gối, rụt người lại.

“Tôi không còn chỗ nào đi.”

Tôi nói: “Tôi có. Anh muốn tôi không?”

Vậy là tôi dụ anh .

Mẹ tôi thấy tôi dắt một người sống sờ sờ thì hoảng hốt, vội vàng tìm phụ huynh của Tạ Chấp.

Cuối mới , ba mẹ anh đã mất, không còn người thân nào khác.

Tôi níu áo mẹ nằng nặc đòi giữ anh lại, mẹ tôi hết cách đành hỏi Tạ Chấp có muốn đi theo tụi tôi không.

Tạ Chấp gật đầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương