Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
 
Tôi đã mua một căn nhà, trong một   thự cao cấp,  mức giá cực kỳ rẻ.  
 
Chủ nhà trước chỉ có một yêu cầu: đuổi     vạ bên trong ra khỏi nhà.  
 
Thì ra, căn nhà này đã bị bán đi nhiều lần,  mà     vạ bên trong vẫn nhất quyết không rời đi. Ngay sau khi chủ nhà đầu tiên bán nhà, họ liền chiếm giữ căn nhà và không chịu trả  thuê.  
 
Chủ nhà thứ hai mua nhà chỉ để thế chấp vay vốn ngân hàng, mua rẻ nên còn đang vui mừng.  
 
Xui xẻo là chủ nhà thứ ba, chính là người đang đứng trước mặt tôi ,  giá hời liền trả  , ai ngờ lại vớ phải một   vạ dai như đỉa đói.
 
Tôi  bản hợp đồng mua nhà vừa ký xong, cười đến mức không khép được miệng: “Chuyện nhỏ! Nhiều nhất là hai tuần là tôi đuổi được họ ra khỏi nhà ông.”
  
À không, bây giờ là nhà của tôi rồi.
 
Ngày hôm sau khi sang tên xong, tôi liền đến khảo sát căn nhà mới mua.  
 
Hai hàng trúc xanh mướt mọc thẳng dọc lối nhỏ vào nhà,  thự có vườn riêng, hàng rào gỗ trắng, mái nhà nhọn màu nâu đỏ, bãi cỏ xanh tươi mướt mắt.  
 
Tôi rất hài lòng.
 
Khi tôi vừa cầm chìa khóa định mở cửa thì chủ nhà trước  ổ khóa đã bị  kín rồi.  
 
Điều  có nghĩa là: cửa chỉ ra được, không vào được.  
 
Muốn vào nhà, bắt buộc phải có người bên trong mở cửa.
 
    vạ tên là Từ Chu và Tạ Song, bình thường chỉ  trong nhà, nghe  kiếm  qua mạng.
 
Chủ nhà trước từng đến ban quản lý  để xem camera, hai người này ai đến cũng không mở cửa, mua  toàn nhờ giao hàng, trừ những lúc ra ngoài mua  sinh hoạt thì  có một người  nhà để canh cửa mở cho người kia.
 
Tôi không tin, bước đến gõ cửa, nhưng bên trong liền vang  tiếng chửi thẳng mặt của gã đàn ông: “Cút đi!  cho cô biết,  là nhà của tôi, dọn đi là chuyện không thể! Cả đời này cũng không thể!”
 
Tôi không ngờ Từ Chu lại thái độ tồi tệ đến , nhưng vẫn cố giữ chút thiện ý cuối cùng: “Nếu anh không dọn ra, tôi sẽ báo  an .”
 
Quả nhiên, hai người bên trong vẫn hung hăng như cũ: “Cô báo đi, thiên hoàng lão tử đến cũng không đuổi được bọn tôi đâu.”
 
Đúng lúc tôi đang đảo mắt  quanh xem có cách nào khác để vào thì có một ông cụ đang tập thể dục buổi sáng đi ngang qua, vừa đi vừa thở dài   tôi: “Cô là chủ nhà mới phải không? Trong nhà đóng cửa kín mít, có một     bám, không trả  thuê, đuổi cũng không đuổi được, cửa ra vào còn bị  kín, ngay cả ban quản lý cũng bó tay.”
  
Ông cụ vừa lắc đầu vừa than thở: “Căn nhà này bị bán qua tay mấy lần rồi đấy. Cô à, tự nhận mình xui xẻo đi, rồi tìm người khác gánh tiếp cái xui này đi.”
 
Tôi  tấm  sát đất của  thự, cười lạnh: Rèm cũng kéo kín mít, bên trong chẳng   gì cả.
  
“Ông yên tâm, cháu đã có cách rồi.”
 
2  
 
Đúng , tôi vừa mới đi một vòng là đã nghĩ ra cách rồi.  
 
Đã là “chỉ vào không ra”,  thì tôi sẽ khiến các người vào cũng không vào được, mà ra cũng chẳng ra nổi.  
 
Tôi rời khỏi căn nhà, chạy thẳng đến văn  quản lý , ném  đỏ  quầy, dùng thân phận chủ nhà yêu cầu ngắt nước, cắt , khoá  gas cho căn  thự .  
 
Sau , tôi gọi hai cú  thoại. Một cho  thi , một cho  ty bảo an.  
 
Buổi chiều, tôi thuê  sửa chữa đến dán thép  kín trước cổng  thự, ngay cả mấy ô cửa  cũng không tha.  
 
Tiếng động lớn khiến hai   trong nhà chú ý, nhưng họ chỉ dám đứng sau cánh cửa mà mắng chửi  thi , không dám ló mặt ra.  
 
Vì lúc này bọn họ đã không thể ra ngoài được nữa.  
 
“Rầm!”
  
Cùng lúc , tôi cầm đá đập vỡ cửa  sát đất.  
 
Nghe  tiếng  vỡ, hai người họ hấp tấp chạy đến  có cửa , điên cuồng hét   tôi: “Cô là ai hả? Dựa vào cái gì mà  kín nhà chúng tôi, còn đập  cả cửa ?”  
 
Tôi không chỉ thuê  thi , mà còn thuê cả vệ sĩ. 
 
Vài người mặc  đen, vest chỉnh tề lập tức chạy từ phía sau tôi , chặn đường lao đến của tên , Từ Chu.  
 
“Tôi xin được giới thiệu một chút, tôi là chủ nhà mới của hai người.”  
 
Tôi đứng sau vệ sĩ, giơ cao  đỏ  khoe khoang  họ.
 
“Nghe  hai người rất thích căn nhà mới của tôi, nhưng lại không chịu trả  thuê. Nhưng tôi vốn là người xinh đẹp lại có lòng tốt, không tính toán nữa. Hai người cứ tiếp tục  lại  đi, tôi cũng sẽ chuyển vào  chung  hai người.”  
 
“ điên! Chúng tôi đã sống   ba năm rồi! Chúng tôi mới là chủ nhân thật sự của ngôi nhà này! Cái gì mà chủ nhà mới chứ, cô bị ảo tưởng à!  cho cô biết, căn nhà này bán đi bảy tám lần rồi mà chẳng ai đòi được  thuê từ chúng tôi đâu!”  
 
“Ồn ào quá đi!”  
 
Tôi bực bội gãi gãi tai, ra hiệu cho vệ sĩ kéo hai người họ ra xa một chút.  
 
Tôi vỗ tay một cái,  thi  đang đứng ngoài lập tức mang tấm thép lớn vào trong.  
 
“Cái cửa này cũng niêm lại cho tôi.”  
 
Hai  phối hợp  ý, vệ sĩ đẩy    kia ra xa, đúng lúc họ còn chưa kịp phản ứng thì cửa  khách đã bị  kín bằng tấm thép.  
 
Căn nhà bị tôi  kín từ cổng chính đến cả cửa , lối ra duy nhất là cánh cửa  sát đất tôi vừa mới đập vỡ, nằm trong  ngủ phụ.  
 
Nhưng ngay sau , cánh cửa từ  ngủ phụ dẫn ra  khách cũng đã bị tôi niêm kín.  
 
Tôi còn cố tình chừa một khe nhỏ, để họ có thể  rõ  đỏ yêu quý của tôi.  
 
Thậm chí còn lật ngược lại để họ  rõ tên chủ sở hữu viết bên dưới, ba chữ “Hà Diên Diên” nổi bật rõ ràng.  
 
“ kỹ đi nhé, nhà của tôi, tôi muốn làm gì thì làm.”  
 
“ thì sống vui vẻ nhé, những người thuê tốt bụng của tôi.”  
 
Một buổi chiều, tôi  cửa, đóng kín cửa , còn tiện tay sửa  một cái cửa mới.  
 
 đồng hồ  cũng tầm giờ rồi, tôi dắt hai  người oai phong rời khỏi căn nhà qua cánh cửa  tôi đập ra.
 
3
 
“Cứ để  bên cạnh  đi.”
 
Tôi chỉ vào cánh cửa mới sửa xong, ra hiệu cho nhân viên đặt thiết bị nướng BBQ tôi mua   vườn nhỏ bên ngoài, còn cái máy phát  chạy dầu thì để  một góc khác. Kèm theo  là loa và đèn nháy cũng được lắp .
 
Cái loa là tôi mượn của mấy dì hay nhảy quảng trường trong . Tôi còn gửi phong bao lì xì cho từng người.
 
Các dì cười tít mắt, vẻ mặt rạng rỡ như mùa xuân: “Cô bé cứ cầm mà dùng nha, bữa nay tụi dì nghỉ một bữa !”
 
Vừa  tôi quay lại, tên Từ Chu liền đập rầm rầm vào tấm thép chắn cửa: “Cô định làm gì đấy,  điên! Dựa vào đâu mà cắt nước cắt  của tôi! Mau mở lại cho tôi!”
 
Tôi tròn mắt, làm bộ vô tội: “Ủa  hả? Nhưng mà… hai người có trả   nước cho tôi đâu mà bắt tôi mở lại?”
 
Sau khi lắp xong âm thanh, tôi lập tức hướng về phía bên trong tấm thép, hăng hái bật bài “Con bướm say rượu”.
 
 vườn xinh đẹp như  mà không mở tiệc BBQ thì thật là uổng phí.
 
Tối nay chắc chắn sẽ có người mất ngủ …
 
Chỉ một cú  thoại, đám bạn chí cốt tụ tập đủ mặt.
 
Trong nhà thì hơi chật chội  hơn chục người, nhưng ra vườn thì vừa đẹp. Thịt bắt đầu nướng, bia mang ra, để tăng thêm không khí, tôi còn gọi cả người mẫu nam cởi  đến góp vui.
 
Tôi giơ ly bia  cụng ly  từng người: “Hôm nay  uống thoải mái nha mọi người!”
 
Từ nhạc Tây đến nhạc ta, từ “Dân tộc phong cách hiện đại” đến “Táo nhỏ”, rồi Boom, Cruel Summer, cứ thế phát đi phát lại.
 
Ngoài nhà thì đèn đóm rực rỡ, âm thanh ầm ĩ, bên trong thì tối đen như mực.
 
Không có  thì đến cái đèn cũng không mở nổi, thật là đáng thương ghê.