Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

của em là chuyện ‘quái vật ngốn tiền’ là bịa đặt, em tiêu tiền em tự kiếm được?”

Tôi gật đầu: “ .”

“Và em còn có hai em trai sinh đôi?”

“Vâng.”

Phóng viên Trương quay sang mẹ tôi:

“Thưa bà, con gái bà nói ngay khi kỳ thi đại học kết thúc, bà đã mua điện thoại, máy tính cho hai con trai mà bỏ qua ấy, có không?”

Mẹ tôi mắt liếc ngang liếc dọc, miệng há hốc nửa ngày cuối cũng tìm được lý do, cất cao giọng che giấu lúng túng:

“Phóng viên Trương, tôi tuy có hai con trai, nhưng con gái chỉ có này thôi.”

“Tôi đối xử với đều như nhau, thậm chí nuôi con gái còn tốn công hơn, con bé này từ nhỏ đã ích kỷ thích giành giật, tôi không mua cho nó là muốn cho nó nhớ bài học.”

“Ai ngờ nó vừa có tiền đã tiêu xài hoang , không hề nghĩ đến việc chia sẻ cho em trai, em trai nó cũng chưa từng dùng máy tính tốt như !”

Mẹ tôi đau lòng đấm vào ngực khóc lóc:

“Người ta đều nói tôi sinh có phúc, tôi gặp phải con gái như này có phúc cũng hết sạch!”

Phóng viên Trương mím chặt khóe miệng, biểu cảm hơi khó tả.

Tôi lặng lẽ nhìn mẹ tôi diễn, nhìn bà rơi vào tình trạng khó xử vì không có ai an ủi lại không tiện dừng lại, một lúc lâu tôi mới đột ngột hỏi:

mẹ, mẹ mời phóng viên đến cuối là muốn làm ?”

Bà lau lau khóe mắt không một vết nước mắt:

“Đương là vì con bỏ nhà ra đi, mẹ lắng cho con, mời phóng viên đến giúp mẹ khuyên con về nhà!”

Nói đến mức tôi gần như tin luôn.

“Ừm, khi về nhà thì ?”

Mẹ tôi mắt lóe sáng:

“Theo mẹ, con còn nhỏ không quản được tiền, khi về nhà vẫn nên thẻ cho mẹ giữ hộ, này mỗi tháng mẹ hạn chuyển tiền sinh hoạt cho con!”

Nhìn khuôn của mẹ tôi đầy toan tính, tôi sững người.

Bà đăng những lời lẽ mơ hồ lên mạng bạo lực mạng tôi, lại rầm rộ tìm phóng viên, giả vờ một bộ dạng yêu thương tôi, hóa ra là ép tôi nộp số tiền đó.

Tôi cười mỉa mai: “Sinh hoạt ? Mẹ nói đến sinh hoạt bốn trăm mỗi tháng ở cấp phải không?”

mẹ tôi lập tức đỏ lên, gấp đến mức suýt lao đến bịt miệng tôi.

“Thì… thì cấp vốn con gái ăn ít tốn không bao nhiêu tiền, đại học chắc chắn khác rồi.”

Bà đánh liều, nghiến răng đau lòng nói: “Mẹ tăng gấp đôi cho con có được không?”

Tăng gấp đôi? Bốn trăm thành tám trăm?

Tăng quá, tôi hoàn toàn không tiêu hết.

“Không cần đâu mẹ, mẹ không phải nói con là quái vật ngốn tiền , con lên đại học không phiền mẹ nữa, mẹ cho hai con trai mẹ đi!”

“Phóng viên Trương, phỏng vấn đến đây thôi.”

Tôi liếc nhìn Lâm Lâm đứng không xa.

ấy vẫy vẫy điện thoại, cho tôi một ánh mắt yên tâm.

6

Tôi nói với Lâm Lâm là không định đi mua thẻ SIM nữa, cũng không cần gấp làm rõ.

ấy ngạc trợn tròn mắt, hỏi tôi tại .

“Phóng viên Trương đó nhìn không giống người tốt lành , mình cảm thấy anh ta không giúp cậu làm rõ đâu.”

Tôi đương hiểu rõ điểm này.

‘Báo Thanh Niên’ với tư cách là cơ quan truyền thông đầu tiên bịa đặt về tôi, chắc chắn không tin trung thực, nếu không thì là tự tát vào mình.

Tôi chỉ là đã hiểu ra, mẹ tôi lợi dụng dư luận nhắm vào tôi, tôi cũng có dùng dư luận phản công bà.

Đợi khi tài của tôi được mở khóa, tôi phát trực tiếp làm rõ, lúc đó tôi càng đáng thương, càng nhận được đồng cảm.

“Lâm Lâm, cậu có thấy mình hèn hạ không?”

ấy nắm tay tôi: “ ta là bạn tốt mà, miễn là cậu không phạm pháp, làm mình cũng ủng hộ!”

“À phải rồi, lúc đó mình có trang điểm cho cậu kiểu tan vỡ con tim bảy ngày bảy đêm…”

Tôi không nhịn được bật cười.

7

như tôi dự đoán, phóng viên Trương thực không đáng tin.

Cuộc phỏng vấn độc quyền mà ‘Báo Thanh Niên’ ra càng làm danh hiệu “quái vật ngốn tiền” của tôi vang dội hơn.

Trong video tôi bị làm mờ , khi trải qua kỹ thuật cắt ghép “cao siêu”, tôi trơ trẽn than phiền bố mẹ cho không đủ , còn chê bai bảo họ đừng quản tôi.

Còn lúng túng của mẹ tôi lại được hiểu là cầu xin khiêm nhường với tôi.

Mẹ tôi kêu lên: “Con gái chỉ có một !”

“Con bỏ nhà ra đi mẹ lắng cho con, mời phóng viên đến giúp mẹ khuyên con về nhà!”

“Lên đại học mẹ cho gấp đôi!”

Hình ảnh quan tâm con gái ăn sâu vào lòng người.

Lời lăng mạ như thủy triều dồn dập đổ về phía tôi.

[ chú thật đáng thương, chỉ có một con gái mà lại hỏng rồi.]

[Nếu là do tôi sinh ra, tôi đã tát nó một cái bay lông lốc khắp nơi!]

[Người như thế này không xứng đáng lên đại học!]

Lâm Lâm tôi không chịu nổi, muốn an ủi tôi, tôi từ chối tốt của ấy.

Ban đầu tôi quả thực bị những bình luận đó kích động, nhưng chỉ cần tắt điện thoại, tự nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác “Mình không phải quái vật ngốn tiền”, họ không làm tổn thương tôi chút nào trong thực tế.

Mẹ tôi đắc gọi điện cho tôi, nói bố tôi với hai em trai đều đã về, bảo tôi về nhận lỗi rồi thẻ cho bà, chuyện này coi như xong.

Tôi vui vẻ đồng , tôi thực cần về nhà một chuyến.

Trở về nhà, cửa đang mở.

Tôi vừa vào cửa, đã thấy Lý Dương Lý Hạo đang hào hứng kể chuyện du lịch, mẹ tôi cạnh dịu dàng tự hào lắng nghe, thỉnh thoảng đút những miếng dưa hấu đã cắt nhỏ vào miệng họ.

Không ai đến tôi.

“Con với em trai vốn định mua chút đặc sản về cho mẹ, nhưng mà mười ngàn tệ mẹ cho đã hết rồi, lần mẹ cho hơn nhé!”

Lý Hạo phụ họa: “ , con còn thứ muốn mua mà chưa mua được.”

Mẹ tôi nghe đến đỏ hoe mắt, áy náy xin lỗi: “Là mẹ suy nghĩ không chu đáo, hai con trai cưng của mẹ đi ra ngoài chịu thiệt thòi rồi.”

Lý Dương tiến lên ôm eo bà làm nũng: “Mẹ đã thấy con với em trai thiệt thòi như thế thì nhớ thêm tiền sinh hoạt đại học cho con đó nha!”

Mẹ tôi âu yếm liếc nhìn em trai tôi, đùa:

“Mẹ cho chị cả của con mới tám trăm thôi, nghìn chưa đủ con xài à.”

Lý Dương chu môi: “Đâu có giống nhau, chị cả lên đại học có bạn trai thì có tiêu tiền của bạn trai, con còn không phải đi tìm một con dâu xinh đẹp cho mẹ ?”

Một lời nói khiến mẹ tôi cười ha hả.

Nhìn cảnh tượng mẹ hiền con thảo này, tôi lại cảm thấy đặc biệt chói mắt, trong lòng thất vọng tột .

Đây chính là người mẹ mà tôi vừa thương vừa ghét, hai em trai mà tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

hào phóng cho em trai mười ngàn tệ đi du lịch, nhưng tôi tiêu tiền của mình lại là quái vật ngốn tiền.

Sinh hoạt nghìn, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hóa ra nhà tôi không phải điều kiện không tốt, mà chỉ là không muốn tốt với tôi.

kia, mẹ tôi với Lý Dương Lý Hạo vui vẻ nói chuyện cười đùa.

này, trái tim tôi như rơi vào hố băng.

8

Tôi kìm nén lạnh lòng, nặn ra nụ cười bước ra, nghi hoặc nói:

“Mẹ, con về rồi, mọi người đang nói về nghìn ?”

“Khụ khụ—”

Mẹ tôi bị sặc ho không ngừng: “Không có , con nghe nhầm rồi.”

Lý Dương với Lý Hạo cũng giật mình, vội vàng ngoan ngoãn gọi tôi là chị cả.

Tôi gật đầu với họ.

Thấy tôi đột thay đổi thái độ, mẹ tôi hơi bối rối, cau mày nói:

“Về là tốt rồi, bố con ra ngoài mua đồ ăn sáng, sắp về đấy.”

“Ừm, con về phòng thay bộ quần áo đã.”

Khi tôi vào phòng, quả phát hiện hộp đựng thẻ với chứng minh thư của mình đã bị động vào, may là hôm đó tôi đã mang theo người.

Tôi thay xong quần áo ra phòng khách, bố tôi đã về, ông đang nói chuyện với em trai, thấy tôi, ông lập tức sa sầm.

“Cả ngày tao ở ngoài làm bán sống bán chết kiếm tiền, về nhà còn phải phục vụ cho mày ăn uống!”

“Tao là kiếp khổ, mày là đại tiểu thư, phải hưởng phúc!”

Mẹ tôi cạnh lén kéo kéo áo ông:

“Ôi ông đừng nói nó nữa, tí nữa đại tiểu thư lại nổi giận bỏ đi đấy.”

Lý Dương Lý Hạo trao đổi ánh mắt xem kịch hay không sợ chuyện to.

Nhưng tôi không nổi giận như họ mong đợi, mà là bước lên phía trước nhận lấy bát trong tay bố tôi múc cháo, rồi bày biện bánh quẩy bánh bao ông mua.

“Bố vất vả rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

Mẹ tôi ngờ vực đo lường tôi rất lâu, tôi thản đối diện với bà.

Mẹ tôi ngượng ngùng cười, quay đi.

Trong lúc ăn cơm, cuối bà không nhịn được nữa:

“Tiểu Tuyết, đã về rồi, chuyện mẹ nói với con trước đây…”

Bà nói có ẩn .

Tôi đặt đũa xuống: “Mẹ, mẹ nói về việc thẻ cho mẹ phải không?”

“Cũng không hẳn là thẻ …” Mẹ tôi ấp úng, biểu cảm lảng tránh.

“Mẹ đã bàn với bố con rồi, việc chính khi con lên đại học vẫn là học tập, đừng dùng tài đó của con nữa, vẫn nên giao cho mẹ, đợi con học xong đại học mẹ trả lại cho con.”

Tôi cắn chặt răng .

Miệng nói vì tôi mà nghĩ, không chỉ muốn chiếm đoạt tiền của tôi, mà còn muốn lấy cả tài làm ra tiền của tôi.

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, tức giận đến cực điểm lại muốn cười.

“Mẹ, tài của con đã bị những người dùng mạng báo cáo và bị khóa rồi, thẻ mấy ngày trước bị vấn đề đã bị đóng băng, đợi con đến mở khóa xong ngay cho mẹ.”

Thấy tôi bất ngờ dễ nói chuyện, mẹ tôi lại lúng túng, bà gắp một cái bánh bao đặt vào bát tôi.

“Con hiểu chuyện là tốt rồi, mẹ thưởng con một cái bánh bao!”

9

Khi bố mẹ tôi đã ra ngoài, Lý Dương Lý Hạo ngồi xem TV ở phòng khách.

Tôi ngâm nga bài hát ngồi xuống cạnh họ.

Lý Dương liếc nhìn tôi: “Chị, tâm trạng chị tốt thế?”

Tôi ngồi vắt chân, nở một nụ cười bí ẩn.

“Đương rồi, bởi vì—”

Tôi cố tình kéo dài giọng: “Mẹ đã đồng cho chị mỗi tháng năm nghìn đồng tiền sinh hoạt !”

“Cái ?!” Lý Hạo nhảy lên cao thước.

Nó nắm chặt nắm đấm, kích động như tôi đã cướp tiền của nó, ngược lại Lý Dương khá bình tĩnh hơn, dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn tôi.

“Năm nghìn? mẹ có cho chị tiền như ?”

lại không ?”

Tôi ngẩng cao cằm:

“Em cũng biết chị quay video kiếm được tiền mà, nếu không phải mẹ hứa mỗi tháng cho chị năm nghìn, chị ngốc thẻ và tài cho mẹ chứ?”

“Hơn nữa mẹ còn nói, cho dù tài đó của chị không kiếm được tiền nữa bà vẫn cho chị năm nghìn, chị nghĩ dù thu nhập này cũng không ổn định, nên đã đồng .”

Lý Dương âm u rơi vào im lặng.

Lý Hạo lay lay cánh tay của Lý Dương, lắng nói: “Anh hai, ta đều không có năm nghìn…”

Lý Dương đánh cái bốp vào tay nó.

“Cút đi!”

Nhìn hai người, một lắng một căm hận, tôi đứng dậy, chỉ lại một bóng lưng bình thản.

Tùy chỉnh
Danh sách chương