Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
nhân đó bị đội trưởng ra một bên mắng cho một trận, nhưng anh ta vẫn khăng khăng nói mình không nhìn nhầm. Đám đông cũng đành tản ra. Tôi cùng vài người quen đi khu vệ sinh của khu .
này cũng thuộc loại cũ kỹ, cơ sở vật chất đều xuống cấp. Đèn trong vệ sinh rất mờ, gỗ thì không chắc chắn, còn có một ô kính bị vỡ.
Chúng tôi đứng trước bồn rửa tay bên ngoài phòng vệ sinh, lấy nước lạnh rửa lớp bụi trên mặt.
Không rõ là nổi lên hay có gì đó rung chuyển, cánh bên vệ sinh nam đột nhiên rung lắc lại, phát ra tiếng “kẽo kẹt” không ngừng.
Lão vừa lau mặt bằng khăn, vừa nói: “Đừng nói là nổi đấy nhé, mà thì đường về khó lắm .”
Chúng tôi phải băng một vùng rộng lớn sa mạc Gobi để vận chuyển , không sợ gì ngoài lớn.
“Không đâu, tôi vừa xem dự báo thời tiết, hôm nay trời nắng đẹp mà.” Vương Thành chen lên trước rửa xong đầu tiên, đang định quay ra thì đột nhiên sững lại.
“… ca!” Tôi nghe tiếng Vương Thành run rẩy mình. Tôi lau mặt xong, nhìn hướng cậu ta đứng chết trân.
Và rồi tôi thấy… phía bên ngoài khung kính vỡ, có một khuôn mặt đen sì dán sát !
Giống mặt người, nhưng nhìn kỹ lại không giống. Bởi nó quá to, to hơn cả trái bóng rổ vòng. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn, hằn rõ những khe rãnh, ngũ quan bị ép chặt giữa.
Chỉ một giây sau, đó đột nhiên biến mất chưa từng tồn tại.
“Cái gì thế kia?” Lão chỉ thấy có gì đó lóe ngoài , không nhìn rõ tôi với Vương Thành.
Nhưng là cái gì thì tôi cũng không dám chắc.
Vương Thành mặt trắng bệch quay lại nhìn tôi, run run nói: “ ca… đó chẳng lẽ là…”
“Tám phần chỉ là miếng giẻ rách thôi, đừng nghĩ linh tinh.” Tôi cắt ngang.
Lão thấy vẻ mặt hoảng sợ của Vương Thành thì vội nhắc: “Đừng nói bừa, không thấy vừa nãy Tiểu Lưu bị mắng một trận rồi sao? Ở này kiêng kị mấy vậy lắm, người ta xuống hầm còn phải giữ điều đúng mực…”
Lời dặn của lão còn chưa dứt thì Đại Thuận chạy ào : “ ca, không ổn rồi! Đám của Vũ Đức Phát định chen hàng kìa!”
02
Tôi, lão , Vương Thành và Đại Thuận vốn không cùng ty logistics. Trước tôi có ty riêng, làm nghề lái tải lớn hơn chục năm. Nhưng bị đối tác lừa, ty phá sản, nợ nần chồng chất.
Mấy năm gần , tôi tự làm thuê bươn chải khắp để trả nợ. Đại Thuận từng là nhân viên của tôi, cũng là huynh đệ thân thiết. cậu ấy làm cho ông chủ tên Bành Hữu, người mà tôi cũng quen lâu.
Lần này chính Bành Hữu tìm tôi. Hắn ký hợp đồng vận chuyển tới Tây Bắc, nhưng không tự đi không yên tâm.
Hắn nói với tôi: “ ca, chuyến này không chỉ ty mình làm đâu. Cái đó khá lớn, nhưng hơi xui xẻo. Dân vận chuyển bản địa không ai chịu nhận, phải mấy đội khác tới.”
“Người khắp tụ về tranh giành việc, thể nào cũng có . Anh giúp tôi đi áp trận, và chi phí tôi lo hết, còn chia thêm cho anh ba phần trăm nữa. không?”
Ban đầu tôi cũng không muốn đi, vì chỉ còn đứa nhỏ và mẹ vợ già. Đi Tây Bắc xa quá. Nhưng nghĩ đến tiền, con còn đang đi học, mẹ vợ cũng bảo tôi đừng lo, tôi đành nhận lời.
Quả nhiên đến , tập trung nhiều vận tải. Mấy kia thì không sao, chỉ riêng đám của Vũ Đức Phát là hay gây .
Mỗi chuyến chở phải đi mất ngày rưỡi, dọc đường chỉ có một trạm nghỉ tên Khố Lợi để ngủ đêm. Không có làng mạc hay thị trấn nào, bên đường chỉ toàn là sa mạc Gobi hoang vắng, lại đang độ cuối thu, ai cũng ngại đi đêm.
Để tranh thủ chất hàng sớm, chúng tôi dậy sớm hơn một tiếng để xếp hàng. chuẩn bị đến lượt, thì đám của Vũ Đức Phát lại mò đến, đòi chen ngang lên trước.
03
Khi chúng tôi đến điểm chất hàng, mấy tài xế trẻ trong đội suýt nữa đánh nhau với của Vũ Đức Phát. Lão và Đại Thuận thấy vậy liền vội vàng lao đến kéo mọi người ra.
Vũ Đức Phát là một gã trọc đầu, thân hình to lớn vạm vỡ, dưới trướng có hơn chục người. Trước thường hoạt động ở vùng Nam Dương, nói mang giọng nặng nề. Vừa thấy tôi đến, gã lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ ân cần nói: “Anh à, anh dẫn đám nhóc này không biết quy củ gì cả. Mấy hôm nay đều là bọn tôi chất hàng trước, tụi nó chặn đường thế này là sao ?”
“Anh nói bậy bạ gì thế!”
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong đội tôi là Thiệu Tinh, mới ty Bằng Hữu tháng, đang ở cái tuổi không chịu để bị bắt nạt, lập tức cãi lại: “Đường này anh xây chắc? Bọn tôi xếp hàng hơn cả tiếng rồi đấy!”
“Đủ rồi!”
Tôi bảo Thiệu Tinh im lặng, rồi quay sang Vũ Đức Phát nói: “Chúng tôi xếp hàng đúng quy định. Nếu anh Vũ có giấy phép đặc biệt của để ưu tiên chất hàng thì cứ để người bên bộ phận vận tải ra nói một tiếng, chúng tôi sẽ nhường. Còn nếu không có, thì vẫn tự trước sau mà làm việc.”
Vũ Đức Phát thấy tôi không nể mặt, sắc mặt lập tức sầm xuống. Một tên đàn em của gã ngẩng cổ gân cổ chửi: “Bọn tao cứ chất hàng trước đấy! Lũ ăn cứt chó, muốn làm gì?”
“Mồm bị thiếu đánh à? Hay là không ai dạy mày cách đánh răng?”
Tôi lạnh mặt bước lên một bước, bóng tôi đổ trùm lên người Vũ Đức Phát: “Nếu anh không quản nổi người dưới, tôi không ngại làm thay.”
Vũ Đức Phát đứng gần tôi, bất giác lùi lại một bước.
Tôi vốn sinh ra mang dị tướng, ngoại hình dữ tợn, thân hình cao lớn hơn hẳn người thường. Ở vùng Tây Bắc này bị cát thổi mười mấy ngày, càng giống mấy ác quỷ trong miếu làng hoang dã.
Lúc này, một lão già gầy gò tiến đến bên Vũ Đức Phát, khẽ nói gì đó tai gã.
Vũ Đức Phát nhíu mày, rồi ngẩng đầu lên cười cười, đổi giọng nói với tôi: “Xin lỗi nha, anh , mấy đứa nhỏ không hiểu , anh rộng lượng bỏ cho. Thế này đi, các anh chất hàng trước, bọn tôi xếp sau là .”
Vũ Đức Phát dứt lời liền dẫn người rời đi. Tôi liếc nhìn lão già kia một cái.
Lão ta dường Vũ Đức Phát rất coi trọng, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn người khác, mấy hôm nay chẳng thấy làm gì, chỉ luôn đi bên cạnh gã.
04
Cuối cùng chúng tôi cũng xuất phát thuận lợi. Đoàn gồm năm chiếc, chất hàng xong là lập tức lên đường. Tôi và Vương Thành đi ở cuối cùng.
Lúc rời đi, đi ngang của Vũ Đức Phát, tôi liếc nhìn bên trong.
Vũ Đức Phát vẫn đang hút thuốc ở phía dưới, còn chỗ ghế lái của gã lại đặt một cái hũ nhỏ màu đen, trông một món đồ trang trí nào đó.
Chỉ to cỡ nắm tay người, không rõ là gì.
Lên đến đường cái, tầm nhìn trở cực kỳ rộng mở. Sa mạc Gobi trải dài, là cảnh tượng không thể thấy ở nội địa.
Nhưng nhìn lâu, lòng người lại trở trống rỗng, nhất là khi chạy mãi trên một con đường thẳng tắp, có cảm giác không bao đến đích.
Tôi và Vương Thành thay phiên nhau lái sáng và chiều, khoảng mười tối thì đến là Khố Lợi.
Ở trời tối muộn hơn nội địa, có chênh lệch múi , lúc này trời vẫn chưa tối hẳn.
Khố Lợi không phải khu nghỉ lớn, chỉ có vài căn đá tầng, một mục dân ở đó bán chút đồ ăn nước uống.
Ở vùng này hiếm có cá nhân, chủ yếu là tài xế lớn ghé nghỉ.
Chúng tôi đến chưa lâu thì của Vũ Đức Phát cũng đến. Gã vẫn dẫn lão già kia.
Thấy tôi, gã cười cười, nhưng khi gặp Thiệu Tinh thì mặt liền sầm xuống.
Thiệu Tinh là kiểu người nóng nảy, bưng bát cơm mới mua, đứng ngay giữa đường không chịu nhường, mãi đến khi tôi mới chịu bước .
Vũ Đức Phát liếc cậu ấy một cái rồi quay đầu bỏ đi.