Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tạ Kỳ có một cô thanh mai vô phiền phức.
Mỗi lần hẹn hò, cô ấy luôn tìm đủ mọi cách để chúng tôi phải dẫn cô ấy theo.
Điều này khiến anh vô bực bội.
Hôm nay tôi và anh đi xem bộ phim mới ra rạp.
Trên đường đi, Tề Kiều tới ba cuộc điện thoại làm phiền.
Tạ Kỳ không chút do dự chặn WeChat của cô ta.
Anh xoa đầu tôi nói:
“Em yên tâm, anh là người có gái rồi, chắc chắn phải giữ khoảng cách với kiểu thanh mai trúc mã này.”
Phim vừa kết thúc, điện thoại anh vang lên một cuộc lạ.
Anh nhấn nghe, đầu dây kia lại vang lên giọng điệu dai dẳng của Tề Kiều – cô thanh mai không biết điều:
“Tạ Kỳ ca, anh đang đâu ?”
“Anh nói là đang hẹn hò với gái, em đừng làm phiền nữa, em nghe không hiểu tiếng người à?”
Giọng cô ta nghẹn ngào:
“Chờ , đừng cúp vội, em thật có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh…”
Tạ Kỳ do dự vài giây.
Nhưng rồi vẫn dứt khoát ngắt cuộc .
Chỉ là lông mày anh nhíu chặt.
đang bị điều gì đó làm phiền.
Khi tôi hỏi anh bộ váy tôi đang thử có đẹp không.
Hỏi đến mấy lần anh mới sực tỉnh:
“Đẹp, đẹp lắm, em mặc gì cũng đẹp.”
Tôi thay lại bộ đồ cũ của :
“Sao anh cứ đang lơ đãng , lo cô ta sao?”
Anh sững người.
đầu hôn nhẹ lên trán tôi.
“Lo cái rắm.”
“ sao lại hồn vía lên mây thế kia?”
“Đừng quan tâm cô ta, chỉ giỏi gây chuyện, chúng ta tiếp tục hẹn hò đi.”
2
Chín giờ tối.
bờ sông có một buổi trình diễn pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trong ánh mắt của vô số người.
Tôi khoác Tạ Kỳ chụp ảnh, mới chụp vài tấm thì điện thoại trong túi anh lại bắt đầu rung lên.
Lần này là mẹ của Tề Kiều tới.
Không biết bà ấy nói gì trong điện thoại.
Đồng tử Tạ Kỳ bỗng chấn động, sắc mặt tái nhợt.
“Vâng vâng, dì à, cháu đến ngay đây.”
Tôi hỏi có chuyện gì .
“Tề Kiều tự rồi, anh phải đến bệnh viện ngay.”
“Cô ta tự ? Chỉ anh không nghe máy, không để ý mà cũng đòi tự , người này cũng quá cực đoan rồi.”
Anh bực bội vò tóc:
“Anh không biết, nhưng dù sao cũng phải qua xem sao, em có muốn đi không?”
Tuy không vui nhưng tôi cũng khá tò mò.
Tề Kiều lại đang giở trò gì nữa đây?
Đẩy phòng bệnh ra, chỉ thấy Tề Kiều mắt đỏ hoe, cổ quấn đầy băng gạc, cố gắng ngồi dậy:
“Tạ Kỳ ca, cuối anh cũng tới rồi…”
Rồi ngay khi anh vừa bước tới giường bệnh, cô ta liền ôm lấy anh:
“Em biết mà, anh vẫn quan tâm em.”
Cảnh tượng này khiến tôi vô khó chịu.
Nhưng Tạ Kỳ không hề đẩy cô ta ra, chỉ thở dài bất lực:
“Tề Kiều, em có biết em thật quá đáng, anh mà đòi tự là chuyện rất trẻ con.”
“Em không phải anh mà tự , em là…”
Nói đến đây, đôi mắt sưng đỏ của cô ta lập tức ngấn nước, rụt rè tôi:
“Chị à, có ra một lát không? Chuyện này… em chỉ muốn nói riêng với anh ấy thôi.”
3
Tôi đứng phòng bệnh đợi khoảng mười phút.
Tạ Kỳ bước ra với vẻ mặt nặng nề.
Đối với cái là “bí mật” kia, tôi không hề thấy tò mò.
Tôi chỉ quan tâm đến việc có rời đi lúc nào:
“Bọn anh bàn xong chưa? Có về chưa, chơi cả ngày rồi tôi hơi mệt.”
Không phải tôi máu lạnh.
Mà là những cuộc liên tục và hành vi cố tình quấy rối của Tề Kiều trong thời gian này xóa sạch mọi thiện tôi từng có với cô ta.
cả lần đầu Tạ Kỳ dẫn tôi gặp cô ta, cô ta chủ động bắt tôi, khuôn mặt tươi rạng rỡ, nhưng lại âm thầm dùng hết sức bóp chặt tôi.
Trò vặt vãnh đến mức không nói thành lời.
“Tề Kiều bị ung thư dạ dày.” – Tạ Kỳ đột nhiên nói.
Tim tôi chợt khựng lại một nhịp.
Trong giây lát, tôi có chút nghi ngờ về thật của chuyện này.
“Cô ấy tự là thấy là gánh nặng. Tất cả là lỗi của anh, lỗi hôm nay anh không nghe máy, ít nhất anh cũng có nghe cô ấy nói vài lời… Cô ấy vốn sinh ra trong gia đình đơn thân, nếu không anh, có lẽ cô ấy cũng không tuyệt vọng đến mức nghĩ là đồ thừa thãi rồi tự …”
“Chuyện này không trách anh,” tôi nhẹ nhàng an ủi, “không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế.”
“Nhưng từ nhỏ Tề Kiều phụ thuộc anh, xem anh là anh trai… mà anh, từ khi quen em, lại không quan tâm đến cô ấy nữa… Mẹ kiếp, anh thật đáng chết.”
Một cơn gió lạnh từ ô cuối hành lang lùa qua.
Có thứ gì đó trong lòng tôi chậm rãi nguội dần.
Tôi không nói gì.
Tạ Kỳ cũng chẳng nhận ra điều đó, anh đầu, chìm đắm trong tự trách và dằn vặt sâu sắc, lúc này anh dường không nghe thấy bất cứ điều gì.
Lúc ấy, giọng nói yếu ớt của Tề Kiều truyền đến.
“Tạ Kỳ ca, tối nay anh lại với em không?
“Em thật không muốn làm phiền anh… chỉ là… chỉ là mẹ em, bà ấy phải trực đêm siêu thị…”
“Không sao, anh sẽ lại đây với em, không đi đâu cả.”
4
sổ bắt đầu mưa to trút nước.
Tôi đồng hồ:
“Tôi phải về rồi.”
“ em về trước đi.” – Anh đang người đắp chăn Tề Kiều, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên tôi.
Cô gái nằm trên giường ánh mắt dõi theo anh, đầy quyến luyến.
Người đàn ông trước mắt, nếu không phải là trai tôi…
Có lẽ tôi cũng sẽ động khung cảnh dịu dàng này.
“Bây giờ là mười giờ rưỡi tối,” tôi nhắc nhở, “Tạ Kỳ, anh định để tôi về một thật sao?”
Tề Kiều lẩm bẩm nói nhỏ:
“Ờm… chị ơi, bình thường em đi làm thêm đến tận mười một giờ đêm mới về, cũng toàn tự về một thôi ạ.”
“Ồ.” – Tôi liếc cô ta – “Em không có trai đưa về là chuyện của em, không cần phải thông báo tôi.”
Tạ Kỳ nhíu mày.
Anh lấy điện thoại ra, lướt danh bạ:
“Thế này đi, anh nhờ Chu Hạ Thần đưa em về nhé, ấy là anh em của anh, thiếu gia ăn chơi, rảnh rỗi lắm.”
Chu Hạ Thần.
Từng là nhân vật phong vân của đại học A, cũng là công tử trong giới quyền quý của thành phố A, hiện tại Tạ Kỳ đang làm trụ sở tập đoàn Chu thị.
“Anh em, đang làm gì đấy, ra đây giúp tôi một nhé?”
Đầu dây kia, giọng người đàn ông lười biếng vang lên:
“Giờ này tôi đi ngủ rồi, có gì mai nói đi.”
ta ngủ sớm sao?
Thật nằm dự đoán của tôi.
Nhưng tôi không có hứng làm phiền người khác lúc đêm khuya, nên nói với Tạ Kỳ:
“Thôi bỏ đi, tôi tự về , đừng làm phiền người ta.”
Tạ Kỳ vừa định cúp máy, lại nghe thấy Chu Hạ Thần hỏi:
“Khoan , nhờ tôi giúp chuyện gì?”
“ qua đây đưa gái tôi về nhà nhé, hôm nào tôi mời ăn một bữa, thế nào?”
“, gửi định vị tôi.”
“Người này mà nghe đến ăn là lập tức đồng ý ngay. Giang Du, em đây chờ ấy nhé, anh trong với Tề Kiều chút.”
Tạ Kỳ xoa đầu tôi muốn an ủi, rồi quay người phòng bệnh.
Tôi thấy trong lòng có một cơn bực tức không nơi phát tiết, lan tràn khắp nơi.
5
Bình thường Tạ Kỳ hay nói với tôi rằng Chu Hạ Thần là một kẻ đào hoa nổi tiếng trong tình trường.
mà lần này, anh lại hoàn toàn yên tâm để Chu Hạ Thần đưa tôi về.
Chuyện này thật nằm dự đoán của tôi.
Tạ Kỳ rất chắc chắn mà nói với tôi:
“Chu Hạ Thần là kiểu người thường ngày lông bông, nhưng chuyện làm người thì rất đáng tin, em cứ yên tâm.”
Chu Hạ Thần đến nhanh hơn tôi nghĩ.
Người đàn ông này có đôi mắt cực kỳ nổi bật và quyến rũ, áo sơ mi đen mở bung một nút trên , vai rộng chân dài, nụ nơi đuôi mắt mang theo vài phần ngông nghênh bất cần đời.
Tôi vẫy với anh ta:
“Anh Chu, này.”
“Giang Du?”
“Ừ.” Tôi gật đầu. “Lát nữa làm phiền anh rồi.”
Anh ta khẽ khẩy:
“Khách sáo.”
Tôi quay phòng bệnh tìm Tạ Kỳ.
Tề Kiều đang ôm chặt lấy cánh anh, thấy tôi bước cố nặn ra nụ với tôi:
“Chị ơi, chị vẫn chưa đi à?”
Tôi không đáp lời.
Chỉ Tạ Kỳ đang ngồi cạnh và nói:
“Anh ấy đến rồi, tôi đi đây.”
“Anh em,” – Tạ Kỳ gật đầu ra hiệu về phía Chu Hạ Thần đứng sau lưng tôi – “chăm sóc gái anh tốt nhé.”
Hạ Thần nửa nửa không:
“Yên tâm, đảm bảo chăm sóc chu đáo.”
Không biết có phải tôi quá nhạy hay không.
Nhưng tôi thấy trong giọng nói ấy có ẩn ý gì đó khó nắm bắt.
Anh ta cầm lấy túi của tôi:
“Đi thôi, tôi đưa em về.”
Theo anh ta xuống tầng hầm gửi xe, Chu Hạ Thần mở xe tôi.
“ ơn.” – Tôi ngồi trong.
Anh ta vòng qua kia, lên ghế lái.
Tôi vẫn mải suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra bệnh viện, lơ đãng ra sổ, không để ý thấy anh ta nhắc tôi thắt dây an toàn.
Giây tiếp theo.
Một mùi đàn hương dịu nhẹ thoáng qua đầu mũi, người đàn ông nghiêng người, xuống giúp tôi cài dây an toàn.
Khoảnh khắc tôi mắt xuống, bất chợt đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta:
“Giang Du, giả vờ không quen biết tôi vui lắm sao?”
Mọi suy nghĩ rối loạn trong đầu tôi lập tức tan biến.
Tôi mỉm anh ta:
“Lâu rồi không gặp, anh trai.”