Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Thấy ai ý, mẹ chồng cũng dần yên lặng.
Cuộc sống trông như quay về quỹ .
Nhưng thừa biết, bụng chắc chắn vẫn ôm một cục tức, chỉ là tìm cơ hội thích hợp gây chuyện thôi.
Sáng hôm đó, Lý Minh Thành gọi điện cho :
“Uyển Uyển, quà biếu anh quên ở nhà rồi. Sáng nay nếu em rảnh, có thể mang đến viện Nhân Ái cho anh ?”
Cha anh mắc gan phải nằm viện, anh bỏ tiền lớn mua mấy loại thực phẩm bổ từ nước ngoài về, chỉ trông chờ lần thăm này lấy .
hạ thấp giọng:
“Nhóm em sáng nay có cuộc họp, em .”
Lý Minh Thành bất lực:
“Thôi , vậy anh gọi dịch vụ giao nhanh vậy.”
Cúp máy, cười lạnh.
Với tính tiết kiệm mẹ chồng, chắc chắn sẽ anh tốn đồng tiền đó.
Quả nhiên, bên kia khi giao hàng vừa giải thích xong, mẹ chồng lập tức đuổi :
“ , gửi một món đồ mười mấy đồng, khác nào cướp!”
“ tự , cần anh!”
xách túi quà, chen chúc trên xe buýt, đến khi tới viện thì mồ hôi nhễ nhại.
Thế nhưng nhìn thấy , Lý Minh Thành những vui còn kinh hãi:
“Mẹ? lại là mẹ?”
“Tốn tiền oan làm , mẹ tự mình mang tới phải tốt hơn ?”
Mẹ chồng lau mồ hôi trên trán:
“Trước đây là mẹ sai, làm phiền con nhiều. Hôm nay coi như mẹ đến bù lỗi.”
phòng , mời bọn họ trò chuyện. Nhìn dáng vẻ thở hổn hển mẹ, Lý Minh Thành cũng mềm .
“Mẹ, lát nữa mẹ đừng nói hết, đứng một bên uống nước hóng gió thôi.”
“Đây là chuyện liên quan đến tiền đồ con, ngàn vạn lần xảy ra sơ suất, biết ?”
Mẹ chồng gật đầu lia lịa.
Mấy đứng quanh giường , nắm tay cha mình, dịu giọng an ủi:
“Bố, bố đừng lo, chỉ là viêm nhẹ thôi, cắt bỏ là ổn rồi.”
“Mọi đều đến vì tình cảm, bố đừng nghĩ nhiều.”
Lý Minh Thành nhân cơ hội dâng quà, nói thêm vài câu chúc phúc, khiến rất hài , gật đầu liên tục.
Anh đang hí hửng thì bất ngờ mẹ chồng cất tiếng:
“ đúng chút nào.”
Lý Minh Thành thót lại.
Nhưng muộn.
Mẹ chồng chớp mắt:
“ nghe nói ấy gan nhỉ?”
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi đều hít mạnh một hơi lạnh.
“Mẹ! Mẹ đang nói linh tinh thế, con dặn mẹ đừng mở miệng rồi !”
Lý Minh Thành tức đến suýt hộc máu, vội bịt miệng .
Thế nhưng cụ nghe rõ rành rành, gương mặt hoảng loạn:
“Mày… mày bảo ấy nói rõ ràng ! rốt cuộc ?!”
Nếu ánh mắt có thể giết , chỉ e Lý Minh Thành sớm đâm thành tổ ong.
cụ run rẩy:
“Nói ! Các định dồn chỗ chết ?!”
Lý Minh Thành run run buông tay, điên cuồng ra hiệu cầu mong mẹ hiểu ý chữa cháy.
Tiếc rằng mẹ chồng vốn thật thà, cả đời biết nói dối.
“Là gan chứ còn ! với viêm giống nhau ? ở quầy y tá thấy án rồi, rõ ràng là !”
“Hơn nữa, viêm thì uống thuốc là xong, phải phẫu thuật? từ trước đến giờ từng nói dối, lẽ lừa chắc?”
cụ tám mươi lăm tuổi, nào chịu nổi cú sốc này, ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Nhanh! Mau gọi bác sĩ đến!”
kịp phòng mổ, cụ đẩy thẳng phòng cấp cứu.
giận đến nổ phổi, quay sang mắng chửi hai mẹ con:
ĐỌC TIẾP: