Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
“ Lâm, anh ở đây à, tôi… tôi tiện đường…”
“Cút!”
Giọng Lâm Trạch trầm thấp, đè nén.
Chu Tiểu Nhã lập tức rơi nước mắt, nhào tới ôm lấy anh:
“ Lâm, xin lỗi, tôi không tự ý tìm Cố Ý, nhưng tôi nhịn không nổi… Vì sao tôi lại không bằng cô ? Vì sao chứ?!”
“Tôi , cút!”
Chu Tiểu Nhã thất thểu bỏ đi.
Lâm Trạch nhìn tôi, hồi lâu thốt lời.
Tôi quay người vào nhà, anh mới mở miệng:
“Cố Ý, anh định chức, sang Quảng Châu tìm việc. Anh muốn theo đuổi lại .”
Tôi im lặng.
Anh cố nặn ra nụ :
“Anh biết mình phạm sai lầm lớn, muốn chuộc lỗi. ở Quảng Châu chờ anh, nhất định anh sẽ đến tìm !”
Anh đầy thành khẩn, như thể đang thề nguyền.
Nhưng tôi không cần bất cứ lời thề nào nữa.
Tôi im lặng.
Lâm Trạch cuống quýt:
“Cố Ý, cho anh cơ hội thôi. Anh thật sự không thể sống thiếu . Anh sẽ đến tìm , chúng bắt đầu lại đầu, không?”
Không .
Tôi chút mong chờ nào với điều đó.
Suốt thời gian dài, tôi từng trông đợi xây dựng gia đình với Lâm Trạch, nhau phấn đấu.
bây giờ, tôi mong anh đừng làm phiền tôi nữa.
Tôi khẽ thở dài:
“Lâm Trạch, anh thấy thế này ý nghĩa sao?”
Anh gần như đứng không vững, bao lời muốn nuốt ngược vào.
, loạng choạng rời đi, chìm vào màn đêm đen kịt.
Tôi về nhà, đưa mẹ món quà nhỏ, ngon lành ngủ giấc.
Sau kỳ nghỉ, tôi quay lại Quảng Châu.
Mẹ quyến luyến không nỡ, tôi :
“ nhất ba , con sẽ về.”
Mẹ bảo, tôi quyết định thế nào bà ủng hộ, cần tôi hạnh phúc vui vẻ.
Vậy , tôi lại tâm ý dấn thân vào việc.
Tôi vốn là người hơi lười, nhỏ chí lớn.
Đi làm nhờ Lâm Trạch dẫn dắt, thiếu hẳn chính kiến.
Nhưng giờ, mình, trong tôi lại dấy lên tham vọng không nhỏ.
thành giám đốc chi nhánh, tôi nhất định phải làm !
Hai sau, tôi thuận lợi thăng chức, bắt đầu hướng tới vị trí cao hơn.
Trong khoảng thời gian đó, tôi lần về thăm nhà, nhưng rất ít gặp lại Lâm Trạch.
Nghe Tô Man , anh không chức, ở ty cũ.
Mỗi ngày đều điên cuồng làm việc, hoàn bít tai với thế giới bên ngoài.
Đào hoa vớ vẩn thì , vì anh vốn khuôn mặt điển trai và địa vị.
Chu Tiểu Nhã, cô luôn dây dưa không dứt, nhưng sớm thành trò của ty.
Vì lần hành vi quá đáng, cô bị ty đuổi việc.
Đúng là, nơi sở không phải tình trường, chuyên nghiệp mới đứng vững .
tôi, chưa từng yêu lại, gợi nổi chút hứng thú nào.
Đêm khuya thanh vắng, đôi chợt nhớ tới trước, gương mặt nghiêng nghiêng chuyên chú anh đưa cho tôi ly cà phê.
Nhưng lại bật , bởi mọi chuyện lâu buông bỏ.
Lại thêm hai nữa, tôi điều về trụ sở chính, thành cấp quản lý cao, sự nghiệp đạt đến bước ngoặt lớn.
Bao mưa gió sương sa, đều hóa thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng nữ nhân viên trưởng thành.
Tôi hoàn lột xác.
Ngày lại, đồng nghiệp không nhận ra tôi nữa, rụt rè chào:
“Chào Cố .”
Tôi mỉm .
Cố ?
Cách gọi này, tôi thấy rất thích.
“Cứ gọi tôi là Cố Ý.” – tôi bình tĩnh đáp.
Trong buổi họp, tôi bất ngờ phát hiện Lâm Trạch mặt.
Anh chững chạc hơn , nơi đáy mắt dấu vết phong sương, nhưng dáng người thẳng tắp.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, anh thoáng sững lại, hiện lên nét phức tạp.
Tan họp, anh đứng chờ ngoài cửa.
“Cố Ý, chúc mừng .” – giọng anh chân thành, xen lẫn chút nuối tiếc.
Tôi gật đầu:
“Cảm ơn.”