Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

8

“Bởi , chúng tôi là khách hàng của cậu.”

“Khách hàng có quyền lựa chọn.”

ông ấy dứt khoát, lại siết tay tôi chặt :

“Tiễn khách.”

Trong văn của ông chủ,Ông ấy không nói một câu, lặng lẽ cầm ly trà sữa vốn thuộc về mình,ném thẳng thùng rác.

Làm xong sực nhận ra –Tay tôi và tay ông ấy vẫn còn nắm chặt.

này ông ấy chợt bừng tỉnh,Phát hiện bên ngoài có không ít ánh tình hoặc vô ý nhìn .

“Tích” một tiếng,Ông chủ tắt ngay chế độ cửa kính trong suốt của văn .

Ánh sáng trong lập tức tối ,Bầu không khí bỗng nhiên trở nên mập mờ khó tả.

Tôi hoảng hốt lùi một bước, mong bản thân thoát ra khỏi những cảm xúc hỗn loạn này.

“Là hắn sao?

Nên em không muốn du thuyền?”

Ông chủ hỏi trúng ngay trọng tâm.

Nhưng tôi không muốn trả .

Trong khoảnh khắc im lặng ,Anh trai tôi lại dắt thư ký,Ôm một đống quần áo đến gõ cửa văn .

Vừa bước , tôi vẫn còn bên trong,Anh ta trố hỏi:”Sao, em gái tôi bị phạt đứng ở đây à?”

Anh cúi xuống, tôi đỏ hoe, lập tức quay sang nhìn ông chủ:”Sao đấy, anh bắt nạt em gái tôi hả?”

Ông chủ lắc , mỉm nhạt:”Hỏi chính em ấy .”

Anh trai tôi lập tức ngộ ra, gãi , vẻ khó xử.

cứ ấp úng mãi mở miệng:”Em gái này… nãy anh nhìn thằng bồ cũ của em .

Anh vẫn chưa kể với em — ở quê nó, nó nợ không ít ,Bị người ta đuổi đánh chạy trối chết.

Ngày xưa anh tưởng em sẽ cưới nó,Nên anh đã cho nó vay một khoản .

Ai ngờ, nó đúng là đồ khốn nạn.”

“Gần đây, nó còn nhắn tin cho anh,Nói là đã đến thành phố này, mở tiệm,Muốn quay lại với em.”

“Anh đã chửi thẳng mặt nó, bảo cút ngay,Ai dè cái đồ dai như đỉa đói ấy,Vẫn bám dai như keo, còn dám vác mặt đến quấy rầy em…”

Tôi sững sờ nghe anh trai kể.

Hóa ra còn có chuyện này, thế mà trước đây, anh chưa từng nói xấu hắn trước mặt tôi một câu nào.

đến lần cuối cùng, tôi chạy về nhà, anh ôm tôi, giả vờ tức giận, nói sẽ chặt đứt hai chân hắn dám làm em gái anh .

Không kìm được, tôi “òa” một tiếng lớn.

Như thể toàn bộ khoảng thời gian này, tôi đã gắng gượng giả vờ mạnh mẽ, tỏ ra rằng “không sao, tôi ổn”… tất đều vỡ vụn trong khoảnh khắc ấy.

Ông chủ rót cho anh trai tôi một tách trà, lại đưa cho tôi một cốc nước.

, trong buổi biểu diễn văn nghệ, dù xảy ra , em vẫn gắng nhảy hết bài anh dương.

… em kiên cường bây giờ nhiều lắm.”

Ông chủ giơ tay làm động tác mời, ra hiệu bảo tôi uống nước.

Nhưng tôi lại quay sang vung tay đánh thẳng một cái anh trai:”Anh kiếm mà cái gì đem ra nói được hả?!”

Anh trai tôi ôm chạy trốn, biết đây là tử huyệt của tôi.

“Anh có nói đâu! Anh thật chưa nói gì mà… E-em… em biết từ đâu ra vậy?”

Anh trai tôi cảm bị oan, giọng hét lên còn thảm ma hú.

Ông chủ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

“Ừ, đúng là anh ấy không nói.

Bởi tôi có mặt ở .”

!!!

Hóa ra, ông chủ chính là nhân chứng cho khoảnh khắc tủi hổ nhất trong đời tôi?!

Đang còn đẫm nước , tôi lại càng xấu hổ tới mức nước càng chảy nhiều .

“Tiểu thư mạnh mẽ của ngày xưa, giờ nhè thế này không giống em tí nào đâu nhé…”

Ông chủ vừa dứt , tôi còn to nữa.

, tôi hay anh trai, leo núi, trèo cây, lội sông bắt cá, có gì vui là chơi hết.

tiếp xúc quá sớm với mấy trò “cấm kỵ của người lớn”, nên trong đám trẻ con, tôi có uy tín cao cực kỳ.

Lý Thư An — ông chủ bây giờ, là một trong số những “đệ tử” trung thành của tôi.

Anh kể, hồi quanh tôi nào có một đám trẻ bu quanh, nên mỗi lần muốn tới gần tôi, anh phải chen chúc mãi lọt được đến chỗ tôi.

Nhưng còn chưa kịp nói được hai câu, tôi đã bị một đứa khác kéo .

ấy, anh lặng lẽ phía sau, chờ mong có một ngày, tôi sẽ chủ động tìm anh.

Cho đến hôm , “ điệu anh dương” xảy ra.

Bị đám bạn chê, những “đuôi ” từng bám tôi đều tránh xa.

có một mình anh, sau tôi kiên trì nhảy xong,

đứng dậy vỗ tay khen ngợi.

có một mình anh, đưa chiếc quần dự của mình cho cô giáo, để cô giúp tôi thay ra bộ đồ gặp .

Dưới nhắc của cô giáo, tôi lí nhí nói cảm ơn.

Anh kể, ấy anh vui suốt một thời gian dài.

Nhưng với tôi, tất ký ức hoàn toàn trống rỗng.

tôi đã chìm sâu trong xấu hổ, đến mức chẳng để ý rằng trong một góc của ký ức, có một mầm duyên lạ lùng đã được gieo xuống.

Trên đường ra bến tàu du thuyền, anh trai tôi gửi tin nhắn:

【Anh chuyển thẻ cho em .

Số tên kia từng lừa anh, anh bắt nó bán quán trà sữa trả lại.

này coi như “tài lộc ngoài dự tính”, anh em mình chia đôi, đừng khách sáo.】

【Dù chuyện có đau đến mấy, một đã qua, nó còn là câu chuyện cũ.

Dù sau này, nếu em lỡ có nữa, anh đây vẫn có thể đỡ lấy em.】

Tôi vừa vừa , mắng yêu một câu tắt điện thoại.

“Lão đại, thôi.”

Ông chủ trêu chọc, trong tay cầm cốc cà phê mua riêng cho tôi.

Tôi mím môi, cúi , đáp lại bằng một nụ .

Khoác lấy cánh tay anh.” thôi, bắt lại từ .”

Phía sau, một con du thuyền khổng lồ đang chờ sẵn,Chở tiếng nói rộn ràng,Cùng một chút dũng khí mẻ,tiến thẳng về phía trước.

Tùy chỉnh
Danh sách chương