Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
“Ồ?” Hạo liếc tôi một cái đầy khinh thường, “ à, tôi tưởng nghiêm trọng lắm. Cùng lắm thì , thi lại là xong.”
xong, câậu ngừng lại, ánh lướt qua tôi, điệu thản nhiên bao dung:
“Hân Hân là tính tình hơi đãng trí thôi, con gái mà, hiểu .
một môn thì có gì to tát? Sang kỳ sau thi lại là , cần gì ép quá mức, bám riết không buông?”
“Đúng đó, hôm qua tôi cũng xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Vương Hân Hân ló đầu ra từ sau lưng cậu , đôi đỏ hoe tôi mới là kẻ bắt nạt.
Lỗi nhỏ?
Hàng chục môn, suất thẳng cao và bổng đều có nguy cơ mất sạch, vậy mà miệng cậu lại coi đó là một “lỗi nhỏ”?
Tôi siết chặt nắm tay, cố kìm nén cơn thôi thúc muốn vung tay đánh.
Thấy sắc tôi tái xanh, khóe môi Hạo lại nhếch lên một nụ cười khinh miệt, điệu cứng rắn đầy áp chế:
“Hơn nữa, tôi là , của do tôi quyết. đến đây là kết thúc!
Hân Hân biết sai, sau tôi sẽ nhắc cô ấy chú . Cậu có kiến gì không?”
Tôi giơ tay định tát, nhưng bị Hạo chặn lại.
cậu hất mạnh, tôi lùi vài bước, cánh tay va tường đau nhói, không nhịn hít sâu một hơi.
cậu tay tôi, mang theo cảnh cáo:
“Cậu định đánh ?
Nếu không phục thì có bản lĩnh tìm thầy xem, thầy nghe cậu hay nghe tôi – ?”
Cơn đau nhói trên cánh tay khiến tôi lập tức bình tĩnh lại, nhưng ngọn lửa giận lòng lại bùng lên dữ dội hơn.
Tìm thầy?
rõ ràng biết thầy Trương giờ không liên lạc nên mới dám ngang ngược vậy.
Nhìn bộ vênh váo của , cùng ánh vừa tủi thân vừa đắc thấp thoáng Vương Hân Hân, tôi lặng lẽ đưa tay túi, chuẩn xác bấm nút dừng ghi âm.
Từ lúc Hạo câu “Hân Hân hơi đãng trí thôi” đến câu “có bản lĩnh thì tìm thầy”, toàn bộ đối thoại ghi lại không sót một chữ.
Tôi từ từ đứng thẳng dậy, xoa chỗ cánh tay đau nhức, bất giác bật cười.
“ đúng.” tôi bình tĩnh, thậm chí còn mang chút tán đồng kỳ lạ, “Cậu là , cậu thì nghe.”
Hạo và Vương Hân Hân rõ ràng không ngờ tôi lại phản ứng thế, cả hai đều ngẩn ra, trên thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Hạo nhíu mày, tưởng rằng tôi chịu khuất phục, điệu cũng chùng xuống, mang theo chút ban ơn:
“Biết vậy thì tốt. rồi, sắp tiết rồi, về chỗ . thì…”
“ ,” tôi cắt ngang, không lớn nhưng lại vang lên rành mạch tai những bạn đang lặng lẽ vây xem, “dĩ nhiên không cứ thế bỏ qua.”
Tôi lắc lư chiếc điện thoại tay, trên màn hình là file ghi âm vừa lưu.
“Lời phát biểu đanh thép của , cùng những ‘danh ngôn’ đặc sắc của cán sự tập thừa nhận ‘có lẽ nhầm lẫn phiên bản’, rằng ‘không có gì to tát’… Tôi nghĩ cần chia sẻ để tất cả những bị nghe. Tất nhiên,” tôi nhìn thẳng gương đang biến sắc của Hạo, “cũng sẽ gửi thầy cố vấn và thầy Trương. Dù sao, cậu , có kiến thì tìm thầy.”
Hạo lập tức sa sầm, lao lên một bước, định giật điện thoại của tôi.
“Lâm Vi! Cậu ghi âm? Đồ hèn hạ!”
Vương Hân Hân thì sợ đến mày thất sắc, bấu chặt lấy cánh tay , nghẹn ngào:
“Hạo… không gửi ! Nếu phát ra, tôi coi xong đời rồi!”
“Hèn hạ?” Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi tay , ánh lạnh lùng:
“So với việc các xem nhẹ công sức cả kỳ của khác, thậm chí hủy hoại tương lai của họ, thì việc tôi giữ lại bằng chứng , hèn hạ chỗ nào?”
Tôi quét ánh nhìn quanh , những bạn bị bắt đầu lộ rõ vẻ giận dữ xen lẫn đồng tình.