Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước khi Đông Đông, tôi bán căn nhà của gia đình.
Là khu tập cũ của , không có thang máy, nên cũng chẳng bán nhiêu.
tôi cần chạy thận định kỳ, tôi không cũng ở bên.
chăm sóc là một khoản chi phí rất lớn.
, tôi luôn nghĩ đến cái chết — kiểu chỉ cần thấy nắp cống không đậy là muốn nhảy xuống.
Tôi dốc hết sức lực kìm nén sự thôi thúc muốn chết.
Khi nước sông tràn qua đầu, hẳn sẽ mát lắm.
Khi mũi dao cứa da, chắc sẽ nhẹ nhõm biết .
Nhưng tôi không chết.
Tôi có một điên loạn, bị suy thận và liệt nửa .
Tôi còn có một đứa con nhỏ đang khát sữa.
Chết ư — là một điều quá xa xỉ.
tôi có chăm sóc, còn Đông Đông không rời .
Tiền tay cứ vơi đi nhanh chóng.
Trên phim truyền hình, nữ chính gặp hoàn cảnh như tôi, kiểu gì cũng có một tổng tài xuất hiện, ném tiền mặt cô ta sỉ nhục.
Nhưng ai có nói tôi biết, đi đâu mới gặp tổng tài?
Đến cả bán thân, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi một căn ở khu đại học, loại dành những cặp viên nghèo chung.
Gọi là một đúng là chỉ đủ chỗ đặt cái giường, không còn không gian khác.
Tiền rẻ đến khó tin, nhưng đến nước hoạt cũng xuống tầng dưới lấy.
Ở , tôi gặp — kim chủ đầu tiên của tôi.
Hôm , sau khi dỗ Đông Đông ngủ, tôi bưng chậu xuống tầng dưới lấy nước.
“Lâm Chi?”
gọi tôi lại, bạn cậu ta ở đây, cậu đến chơi bài.
Hồi cấp ba, từng thích tôi, còn tỏ tình, nhưng bị tôi từ chối.
Ba tôi rất ghét cậu ta, bảo rằng cậu cũng giống như cha mình — một tên nhà giàu mới nổi.
Khi thấy Đông Đông, sắc mặt của thay đổi kỳ lạ.
“Tao từng xem mày như tiên nữ, ai ngờ lại là đôi giày rách.”
Miệng chửi rủa tôi là “giày rách”, nhưng cậu ta vẫn thường xuyên tới tôi.
Về sau, khi thấy cuộc sống tôi quá khó khăn, đề nghị “ nuôi” tôi.
Gọi là nuôi, thực ra chỉ là chuyển tôi đến căn hộ hai một khách cậu ta , có bếp, có nhà vệ .
Nhà cậu ta có tiền, nhưng không đến mức có tiêu xài phung phí.
Ăn uống, hoạt, chỗ ở — cậu ta đều lo.
Thậm chí khi tôi viện chăm , cậu còn giúp tôi trông Đông Đông.
Tôi rất hài lòng rồi.
Mặc dù khi lên giường, cậu ta thô lỗ, cộc cằn, nói bậy không ngừng, thậm chí còn đánh tôi khi nổi giận — tôi vẫn cảm thấy cậu ta là quý nhân đời mình.
Cậu ta nuôi cả con tôi, còn đưa Đông Đông đi học mẫu giáo.
Có chút thời gian rảnh, tôi định làm. Nhưng với bằng cấp ba, tôi chẳng xin gì.
Tôi muốn học thi đại học hệ tại chức, cũng đồng ý.
Tôi sống với cậu ta suốt năm năm, đến khi cậu ta tốt nghiệp đại học, đi làm, và gia đình sắp xếp đi xem mắt.
Cậu ta sắp kết hôn.
bù đắp — hay đúng hơn là “đá” tôi — gia đình cậu ta mua tôi một căn hộ cũ, một một khách.
chính là nơi tôi và Đông Đông đang sống hiện tại.
8. “ ơi, dậy đi!”
Đồng hồ báo thức của Đông Đông cũng sớm hơn của tôi vài phút.
Thằng bé rửa mặt thay đồ xong xuôi.
Tôi vắng nhà ban đêm rất nhiều, nên nó sớm học cách tự chăm sóc bản thân.
học của Đông Đông không gần nhà, đi tàu điện ngầm bốn trạm.
là ngôi tốt nhất tôi có con.
Khu nhà do gia đình mua không có học tốt cả.
Khi Đông Đông đến tuổi đi học, nếu muốn học tốt có nhà khu vực học.
, tôi làm lễ tân công ty của Đổng Văn.
Bệnh của tôi tái phát liên tục, tôi xin nghỉ suốt, lương tháng 3.500 sau khi trừ chỉ còn chưa tới 2.000.
Bộ phận nhân sự khuyên tôi chủ động nghỉ — tôi hiểu.
Nếu là tôi, tôi cũng không giữ một nhân viên cứ nghỉ mãi.
Huống gì mức lương cũng chẳng đủ sống.
Nhưng tôi không khác. phạm vi nhận thức của tôi, không có công phép tôi bỏ đi bất cứ viện.
Tôi thức trắng đêm viết tiểu thuyết, làm livestream.
Có lẽ do không có năng khiếu, tôi không giờ đạt đủ điểm thưởng trọn tháng, và số lượt xem cũng chưa giờ vượt quá ba chữ số.
Cuối cùng, tôi đến Đổng Văn, khóc kể nỗi khổ.
Tôi bắt ánh mắt anh ta dành tôi khi anh ta ra công ty.