Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Rồi ra ngoài hút thuốc.
Đối với một thanh niên trí thức có điều kiện gia đình tốt, làm việc cũng tích cực như tôi, đội trưởng rất tin tưởng.
Tôi một chút, không viết giấy chứng nhận cho mình, mà đóng luôn vài tờ giấy trắng.
mấy chục năm thôn làng sẽ thay đổi, tôi ngẫm rồi bước ra sân.
“Đội trưởng, anh cũng cha mẹ tôi đều là công máy dệt ở thành phố. Tôi nghe nói máy gánh nhiệm vụ kéo sợi nặng nề, nên muốn tìm chỗ mở phân xưởng.”
Trong thời đại công là giai cấp vinh quang nhất , nơi nào có xí nghiệp, nơi đó sẽ phồn hoa.
Đội trưởng trố mắt:
“ chí Lê, nói sao?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
Đội trưởng là người có phẩm tốt.
Kiếp tôi ngây dại, khi cha mất, mẹ và chị không thể lo cho tôi mãi, tôi quay thôn, ở chính căn .
Rất nhiều người muốn bắt nạt tôi, không dám.
Đội trưởng đều đặn chuyển đồ cha mẹ chị gái gửi, để chị dâu đem cơm cho tôi.
Tất nhiên, ông cũng rất có năng lực.
Tôi tin tin tức , cho dù không thể lập phân xưởng, ông cũng sẽ cách tìm con đường tốt hơn cho dân làng.
“Ôi chao, chí Lê, chuyện lớn quá, không được, tôi phải tìm người. Tôi chở vào thành phố bằng xe đạp.”
đội cũ ông là bí thư thị trấn, hai người dẫn dân làng xây đường, phát triển chăn nuôi, làm rất tốt.
Trên đường, đội trưởng khuyên nhủ:
“ chí Lê, anh làm người góp cho một lời, đừng để bụng.”
Không tôi có vui không, ông vẫn tiếp tục:
“Gia đình hai người cùng gánh vác. đối với Tiểu Ngụy cũng vậy, nó là đàn ông, tuy làm không giỏi, có thể để nó làm việc khác. Đừng nuôi đàn ông như nuôi con, sẽ làm hỏng người đấy.”
Tôi bừng tỉnh.
Ra là thế, Ngụy Kiến Anh luôn lạnh nhạt với tôi.
anh đối xử với tôi tốt một chút, tôi hận không thể dâng cả trái tim mình.
“Tôi hiểu rồi, đội trưởng. Tôi với anh mới làm tiệc cưới, chưa nhờ anh viết giấy chứng nhận để đăng ký kết hôn.” Tôi gật đầu.
Đội trưởng cũng cười.
Hẹn xong thời gian quay , tôi xuống xe cổng trường cấp ba.
Để xin nghỉ cho Ngụy Kiến Anh, tiện thể dò hỏi xem rốt cuộc Tiểu là ai.
Nghe tôi nói mình là người yêu Ngụy Kiến Anh, xin nghỉ giúp anh , gương mặt thầy chủ nhiệm đầy do dự.
“ chí Lê, nói với , chúng tôi thông báo cho Ngụy Kiến Anh rồi, cậu không xin nghỉ, cũng không nữa.” Thầy tuy lưỡng lự vẫn nói thẳng.
Tôi tuy có chuẩn bị, vẫn cố làm ra vẻ kinh ngạc.
Diễn xuất cũng không tệ.
“Thầy, tôi không có ý gì khác, là… thầy có thể cho tôi nguyên không? anh ấy về thì cảm sốt, ngoài xin nghỉ, tôi phải mua thuốc cho anh ấy nữa.” Tôi giữ vẻ thành .
Thầy chủ nhiệm ra hiệu ra ngoài nói chuyện.
“Một tháng , Ngụy Kiến Anh giới thiệu một chuyển trường là Dương Thụy . Tôi thấy thằng nhóc ấy tuy nền tảng kém, đầu óc nhanh nhạy, nên ý.” Thầy nhíu mày, nếp nhăn sâu mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Tôi đoán thầy đại khái quan hệ giữa Ngụy Kiến Anh và Tiểu , là không tiện nói thẳng.
“ Dương Thụy được một tuần đánh nhau với nữ . Tôi hỏi nguyên , hóa ra vì nữ đó đó từng hỏi Ngụy Kiến Anh một câu.”
“Nó cam đoan không tái phạm, xin lỗi, được bé tha thứ. Tôi cứ chuyện xong, không ngờ vài ngày bé bị bỏng nước sôi ở chân, tạm thời không được.”
“ , có nam trêu chọc phát âm tiếng Anh Ngụy Kiến Anh, Dương Thụy ra tay, đánh mức gãy răng cửa người . Chúng tôi không thể chứa nổi loại như vậy. Đây là chỗ tập, không phải nơi tranh giành ghen tuông.”
Thầy liếc sâu vào tôi một cái.
Ông dùng từ “tranh giành ghen tuông”, vậy tức là ông chắc chắn hiểu rõ mối quan hệ sự hai người kia.
Tôi giả vờ ngẩn người:
“Thầy, nói , đây Ngụy Kiến Anh chưa bao giờ nói với tôi. anh bảo em họ cãi nhau với cha, không có chỗ , định tôi ở.” Tôi cười gượng.
“ không ngờ có chuyện như vậy, nay Ngụy Kiến Anh nhìn bình thường.” Tôi thêm một câu.
đó lấy ra mười tờ đại đoàn kết nhét vào tay thầy:
“Cho nam trám răng. Thầy đừng từ chối giúp, tương lai thế nào tôi cũng không , có thể làm hết khả năng mình.”
Hành động ấy khiến thầy chủ nhiệm rất cảm động.