Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
này một người quen đã nhận tôi trước:
“Trì ? Thiếu gia Tạ, đây là con chó liếm hồi xưa ?”
Cả phòng bao lập tức rơi vào im lặng, tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Tạ bỗng ngẩng đầu, khi nhìn rõ là tôi thật, ly rượu tay ta lập tức vỡ tan.
Biểu từ lười nhác hờ hững dần chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng là sự phức tạp khó diễn tả thành lời.
Vẻ mọi người phòng mỗi người một kiểu, có chế giễu, có thán, xì xào bàn tán nhỏ giọng.
“ Mạn Mạn mất tích mấy năm đó, cô tên Trì này cứ muốn chân vào, không tiếc chỉnh thành y chang Mạn Mạn, đối với thiếu gia Tạ đúng là si tình vô cùng.”
“Si tình gì, rõ ràng là đào mỏ, giường thiếu gia Tạ có cô nào không muốn lên. Thiếu gia Tạ căn bản không để mắt tới cô ta.”
“Nhưng Trì rời đi, thiếu gia Tạ đã làm ầm ĩ một trận đấy thôi.”
“Hơn Mạn Mạn trở về đã lâu, thiếu gia Tạ vẫn luôn hai người là bạn…”
“ có thể chứ? Năm đó thiếu gia tưởng Mạn Mạn chết rồi đau lòng biết bao, cô ấy mới là người ta để tim.”
“ đồ giả mạo này quay , lẽ muốn tranh giành thiếu gia với Mạn Mạn à?”
mắt Lê Mạn Mạn lóe lên tia lạnh lùng, cô ta bước lên trước mỉm :
“Trì không? ơn cô đã dùng gương tôi để chăm sóc Tạ suốt ba năm.”
Tôi thản nhiên nhận ly Manhattan từ tay bartender, nhấp một ngụm nhẹ.
“Không cần ơn, tôi có nhận tiền .”
Ba năm một trăm triệu, nghĩ cũng thấy lời.
Cô ta có vẻ bất ngờ, không ngờ tôi thẳng thắn thừa nhận mình ham tiền.
Lập tức có vài cô lên tiếng, giọng điệu đầy khinh miệt.
“Trì , không ngờ mấy năm không gặp, da cô vẫn dày như thế.”
“Năm đó nếu cô không chỉnh giống Mạn Mạn, thiếu gia Tạ có thèm để ý cô .”
“Sáu năm trước cô rời đi là vì đào đủ rồi, nên mới biến mất đúng không?”
Tạ ngồi một bên, thần sắc u ám khó lường.
Lê Mạn Mạn khẽ mỉm :
“Cũng tại tôi cả, nếu năm đó không gặp tai nạn, Tạ cũng cần tìm người giống hệt tôi về thay thế.”
Tôi không đổi sắc, cũng buồn đáp lời.
Một gã trai gần:
“Trì , nghe năm đó thiếu gia Tạ không cần cô , cô giận quá nên bỏ nước ngoài, giờ làm nghề gì vậy?”
“Hàn Dục , gặp cô hôm nay, cô đang tiễn một ông già cửa, lẽ cô là…”
Hắn nhướng mày hiệu, ám tôi đang làm nghề kia.
Ánh mắt mọi người xung quanh đầy vẻ chế giễu.
Tôi mỉm : “Tôi làm đầu tư, ông cụ đó là khách hàng tôi.”
“Đừng có khoác lác , năng lực cô chúng tôi còn không rõ ?”
Hắn cố tình thở dài, làm vẻ tiếc nuối:
“Cô năm nay cũng ngoài ba mươi rồi nhỉ, kiểu làm ăn đó kéo dài được bao lâu?
“Đám đàn ông đó có yêu cô thế nào thì cũng là trò qua đường thôi, nghe tôi một câu, tìm một công việc đàng hoàng làm.
“Nếu không về sau có thể rơi vào tay đám đàn ông tệ hơn, đó thì…”
Một cô khác cũng gần:
“Nhà Trì mấy năm trước không bị cháy ? cô ấy còn ám ảnh tâm lý, giờ dám ở khách sạn thôi nhỉ.”
Cô ta nở nụ đắc ý với tôi, “Nhà tôi làm bất động sản, có thể cho cô thuê miễn phí một căn hộ, an toàn đảm bảo tuyệt đối.”
“Tôi còn có thể giúp cô tìm một công việc gần đó , dù gì thì cũng là người quen cũ, chút việc nhỏ này vẫn giúp được .”
Gã trai bĩu môi:
“Cô cũng đừng tốt bụng quá, nhỡ đâu cô ta hành nghề cũ căn hộ nhà cô, thế thì giá nhà khu đó …”
Cô giả vờ bị dọa, che miệng kinh hô: “ không mức đó đâu nhỉ?”
Không rõ là cố ý hay vô tình, ly rượu bên tay Tạ bỗng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Khuôn nửa sáng nửa tối ấy, dường như đang mong đợi tôi như xưa, cầu xin ta đứng chống lưng.
Rồi ta sẽ đóng vai bạn trai tốt, thay tôi chắn hết mọi tổn thương.
Đáng tiếc, tôi thèm nhìn ta lấy một .
Lê Mạn Mạn đúng vào:
“Các người đừng đùa .”
“Cô Trì, tôi không người không biết ơn.”