Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi và Cảnh Dương quen nhau nhỏ, là thanh mai trúc mã sinh cùng .

Cái tên đầu tiên Cảnh Dương học để gọi chính là tên tôi.

Cậu ấy không thích giao tiếp xã hội, việc yêu thích nhất ngoài đọc sách chính là cùng tôi chơi những trò chơi cậu ấy chẳng hề hứng thú.

Cha mẹ chúng tôi thường đùa rằng Cảnh Dương sinh ra dường như là để bạn với tôi.

Tôi cũng luôn nghĩ như vậy.

Cho đến Cảnh Dương với tôi rằng cậu ấy thích một cô gái, tôi mới bắt đầu nhận ra, thế giới của Cảnh Dương không có gia đình và tôi nữa, đã bắt đầu có những thứ khác.

Sau Cảnh Dương lần nhắc đến cô gái trước tôi, tôi cuối cùng cũng quyết bỏ tình dành cho cậu ấy.

Thế nhưng, tại sao gặp lại, Cảnh Dương lại giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy?

1.

“Hy Hy, hôm nay tớ cùng Thẩm Thính Vãn đến văn phòng giáo viên, không ngờ cậu ấy lại biết múa.

Tết Dương lịch tháng sau cậu ấy sẽ biểu diễn, đến lúc tớ cho cậu nhé, cậu…”

Tôi đã không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu Cảnh Dương kể với tôi về cô gái tên Thẩm Thính Vãn sau giờ tan học nữa.

lúc đầu vui mừng cậu ấy quen bạn mới, đến lúc buồn cậu ấy dường như bị bạn mới thu hút quá sự chú ý, cuối cùng đến hiện tại tôi đã quen với việc để tâm trí trống rỗng rồi gật đầu cho qua.

“Hy Hy, cậu đang nghe tớ không đấy?”

Cảnh Dương phát hiện tôi đang lơ đãng, liền dừng lại, cúi đầu quan tâm hỏi: “Cậu thấy không khỏe ở đâu à?”

Tôi lắc đầu, “Không có, cơ thể tớ thế này sao dễ bệnh chứ.”

rồi tôi như mọi lần giơ lên khoe sức mạnh, nhưng giơ lên nửa chừng thì lại do dự, giả vờ chỉnh tóc, có chút không tự nhiên vén mấy lọn tóc ngắn bên tai.

“Vậy thì tốt rồi, đúng là thế, Hy Hy cậu học đấm bốc nhỏ, sức khỏe lúc nào cũng tốt, chưa từng thấy cậu khó chịu bao giờ.”

Cảnh Dương như chợt nhớ ra điều gì, hơi đỏ lên, nhẹ giọng hỏi tôi:

“Vậy cậu biết con gái đau bụng thì phải gì không?”

Tôi chớp chớp mắt, không cần hỏi cũng biết là Thẩm Thính Vãn.

Tôi đã không quá để tâm như lúc đầu, không khỏi chua xót, nắm chặt quai balo, khàn giọng đáp:

“Nếu đau thì có thể mua thuốc giảm đau, đừng mua ibuprofen, không tốt với có vấn đề về dạ dày.

Cũng có thể chuẩn bị vài miếng dán giữ ấm bụng…”

Cảnh Dương nghe rất chăm chú, nghiêng đầu ghi nhớ cẩn thận.

Tôi nhìn gương nghiêng chăm chú của cậu ấy, đột nhiên thấy mỗi như vậy thật vô nghĩa, liền vô thức dừng bước, không tiếp nữa.

“Hy Hy? Sao vậy?” Cảnh Dương nghi hoặc nhìn tôi.

“Cảnh Dương.” Tôi gọi tên cậu ấy với vẻ không biểu .

Trước giờ mỗi lần như vậy Cảnh Dương đều sẽ sợ tôi nổi giận, rồi vội vàng dỗ dành tôi.

Lần này cũng thế, dù không hiểu sao tôi lại như vậy, Cảnh Dương theo phản xạ chuẩn bị mở dỗ tôi: “Sao vậy…”

“Hôm nay tớ không về cùng cậu đâu, tớ đến phòng tập đấm bốc luyện thêm một lúc, sau này mỗi cậu cứ về trước đi.”

Tôi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cảnh Dương ngẩn , gần như ngay sau liền : “Tớ đợi cậu.”

“Không cần đâu, vốn dĩ chúng ta cũng không học cùng lớp, mỗi đợi nhau cũng phiền phức lắm.

Cậu phải học hành chăm nữa, chú dì mong cậu đậu thủ khoa .”

Đôi lúc tôi cũng thấy khâm phục bản thân, có thể nhanh chóng viện lý do thay cả cho cậu ấy lẫn chính mình.

Cảnh Dương do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, “, vậy mai cậu về nhớ nhắn cho tớ nhé.”

Thấy không, Cảnh Dương là như vậy đấy, rõ ràng đã có mình thích rồi, vậy quan tâm tôi như trước, thật là đồ tồi.

Tôi mỉm cười gật đầu, sau không đợi cậu ấy thêm gì liền quay đi về hướng ngược lại.

2.

【Hy Hy, về nhà chưa?】

Tôi đến phòng tập đấm bốc luyện khoảng nửa tiếng, những xúc đè nén như theo mồ hôi tan biến đi.

đeo balo về đến nhà liền thấy tin nhắn WeChat của Cảnh Dương.

Tôi nhìn một lúc lâu, không như trước kia lập tức nhắn lại.

Tôi ném điện thoại lên táp đầu giường, ôm bộ đồ ngủ vào phòng tắm.

tôi tắm rửa xong bước ra thì giật mình phát hiện Cảnh Dương đang ngồi trước bàn học, đầy u oán nhìn tôi.

Tôi hoảng hốt hét lên: “Cảnh Dương, sao cậu lại ở đây?”

sao cậu không tin nhắn của tớ?” Cảnh Dương lắc chiếc điện thoại cầm , chất vấn tôi.

Tôi nhìn đã nhận ra là điện thoại của mình, liền vội vàng bước tới giật lại, “Cảnh Dương, sao cậu lại tùy tiện điện thoại khác?”

“Thì sao chứ? Chẳng phải trước đến nay chúng ta tùy tiện điện thoại của nhau sao?”

Cảnh Dương tránh né không chịu buông , bất mãn : “Cậu chưa tớ, rõ ràng đã tin nhắn rồi, nhưng sao lại không ?”

Động tác giật lại điện thoại của tôi khựng lại, rồi chậm rãi buông xuống.

Cảnh Dương cũng không vội, chờ tôi .

Tôi thở dài, giải thích: “Tớ đổ mồ hôi, xong tin nhắn thấy tinh thần ổn rồi nên liền đi tắm luôn.”

Một cái cớ đầy sơ hở, nhưng với một vốn nhỏ đã cẩu thả như tôi thì Cảnh Dương lại thấy khá hợp lý.

Dù vậy cậu không hài với hành vi của tôi, đưa điện thoại lại cho tôi: “Lần sau nhất phải tớ trước, tớ sẽ lo lắng cho cậu đấy.”

Tim tôi khẽ động, nhận lấy điện thoại, cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Cảnh Dương dường như không phát hiện ra sự khác thường của tôi, hài gật đầu: “Vậy tớ về trước đây, nhớ bài tập cho tốt, cái nào không biết thì nhắn tin cho tớ.”

Lần này tôi không , lặng lẽ nhìn cậu.

Cảnh Dương hỏi tôi sao vậy, thì điện thoại túi cậu vang lên một tiếng.

Cậu lấy điện thoại ra , khóe miệng không kìm khẽ cong lên.

Tôi lập tức đoán ra gửi tin là ai, hơi chua xót, nhẹ nhàng cắn môi dưới, đẩy cậu ra ngoài: “Cậu mau về đi, tớ phải bài tập.”

“Hy Hy?”

Cảnh Dương không ngờ tôi lại chủ động nhắc đến việc học, hơi bất ngờ.

Nhưng đang phân tâm bởi tin nhắn điện thoại nên cũng không nghĩ , rồi thật sự rời đi luôn.

Tôi đóng cửa phòng ngủ lại, chán nản ngồi phịch xuống mép giường.

Nhìn chiếc điện thoại hồi lâu, cuối cùng lướt nhẹ vài thao tác, sau tắt điện thoại, ngồi vào bàn học bắt đầu bài.

3.

【Hy Hy, hôm nay tớ không đi học cùng cậu nhé, tớ hẹn với Thẩm Thính Vãn đến sớm một chút để giảng bài cho cậu ấy.】

Tôi tỉnh dậy đã có thói quen điện thoại trước.

mở máy liền thấy tin nhắn của Cảnh Dương, tin gửi nửa tiếng trước.

Tôi nhìn vào dòng tin ấy một lúc lâu, cho đến tiếng chuông báo thức thứ hai vang lên mới lấy lại tinh thần, cất điện thoại rồi chậm rãi ngồi dậy, vệ sinh cá nhân và xuống lầu.

Bình thường có Cảnh Dương đi học cùng, tôi không bao giờ lo trễ học.

Cậu ấy sẽ gọi tôi dậy sớm, mang theo bữa sáng đi học chung với tôi.

nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi không đi học cùng cậu ấy, nên khó tránh khỏi thấy lạ lẫm.

Không ai nhắc nhở, suýt chút nữa tôi đã đi học muộn.

Ở nhà ăn một miếng bánh mì với sữa, giác thời gian trôi đi một cách kỳ lạ.

nhận ra sắp trễ, tôi cách chạy bộ đến trường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương