Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi qua mạng một cậu em trai nhỏ ngoãn, ngày cũng gọi tôi là “chị ~ chị ~”.

Mỗi ngày đều chuyển khoản cho tôi 520 và 1314.

ngoãn đến mức khiến tôi siêu thích luôn.

Chúng tôi đã hẹn ngày gặp mặt ngoài đời.

Trước hôm gặp, bạn thân mời tôi đến nhà chơi.

Tôi gặp được cậu em họ nổi loạn cô ấy hay nhắc tới.

Cậu trai tóc trắng, môi đeo khuyên lấp lánh, biểu cảm ngông nghênh, phong cách khiến tôi phải tránh xa ba bước.

Tôi vô tình trật chân, ngã vào lòng cậu , còn rơi của cậu ấy.

Cậu nhíu mày, không vui: “Cô à, ơn tự trọng, tôi có bạn !”

Tôi vừa xin lỗi vừa cúi xuống nhặt giúp, lại thấy đoạn tin nhắn quen đến ngỡ ngàng.

Cậu nhóc ngoãn tôi qua mạng… chính là cậu ?

Mắt tôi tối sầm lại, như thể bầu trời sụp đổ.

1

tôi lại rung lên, không cần nhìn cũng biết là ai.

“Chị ~ hôm nay có nhớ em không nè~?”

Tôi mở là một đoạn ghi âm nũng nịu, cố ý kéo dài âm cuối, ngọt đến phát ngấy.

Ngay sau đó là chuyển khoản 520 và 1314.

Khóe miệng tôi kéo đến tận mang tai, trả lời: “ em, bé , nhưng tiền thì em giữ lại , đừng chuyển nữa.”

“Tiền là để cho chị tiêu ! ψ(*`ー´)ψ”

“Chờ gặp nhau , em sẽ dẫn chị mua túi xách và quần áo xinh!”

Trời quá biết dỗ luôn .

Ngay cả – bạn thân tôi – cũng tôi đúng là trúng số, kiếm đâu được một cậu em đương mù quáng này?

Vừa vừa biết xài tiền, mỗi ngày đều gọi chị chị à, hận không thể cầm loa hét lên cả giới biết em ấy thích tôi .

Thật sự là, mỗi lần nhắn tin em ấy, tôi cảm thấy mình trẻ năm tuổi.

Ngày cũng như ngâm mình hũ mật, chỉ cần rung lên là tim tôi nổ bong bóng màu hồng.

quá trời.

Tôi cực kỳ thích.

Chỉ qua màn hình thôi tôi cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của em ấy.

Chắc chắn là một cậu trai mặc sơ mi trắng, nụ cười trẻo, gọn gàng sạch sẽ.

Chúng tôi đã hẹn nhau thứ Hai tuần sau sẽ gặp mặt.

Tôi còn luyện tập đầu không biết bao nhiêu lần nên mặc , trang điểm sao, đã lâu lắm mới có lại cảm giác vừa mong đợi vừa hồi hộp như này.

“Á á á chị chúng sắp gặp nhau , em hồi hộp quá!”

“Chị à, ngoài đời em có thể không giống lắm trên mạng, chị đừng sợ nha, em vẫn là em thôi.”

“Chị thích kiểu em cũng có thể thay đổi vì chị!”

Em ấy rõ ràng còn hồi hộp hơn tôi, tôi ngược lại lại bớt lo hơn.

Trước ngày gặp nhau, gọi tôi đến nhà cô ấy cơm.

Cô ấy bố mẹ cô ấy nhớ tôi, tiện thể giúp tôi thư giãn trước ngày trọng đại.

Cô hạ thấp dặn dò: “Suýt thì quên cậu, thằng em họ ‘đầu gấu’ của tớ nghỉ hè năm nhất đang ở nhà tớ đó.”

Tôi vừa lựa quần áo vừa hỏi: “Sao vậy?”

“Cậu không biết đâu, nhà có quyền có , bố mẹ tớ cưng như trứng mỏng, muốn thì , tóc trắng xóa, còn đeo khuyên môi, lúc cũng vẻ như giang hồ, gu thẩm mỹ của tụi mình không hiểu nổi đâu!”

Tôi cười trấn an cô: “Biết , tớ chuẩn bị tâm lý kỹ lắm , chỉ là bữa cơm thôi, chắc không có chuyện đâu nhỉ?”

“Ừ ha, lại dạo này không hiểu bị nữa, không chơi cái xe máy quý của nữa, ngày cũng ôm cười khúc khích, như bị trúng bùa ấy!”

2

Đến nhà , bác trai bác tiếp đón rất nồng nhiệt, đồ tinh tế ngon miệng, không khí cũng rất vui vẻ.

được nửa bữa, bên ngoài hành lang vang lên tiếng động.

Tôi vô thức nhìn sang.

Một bóng dáng cao ráo bước vào, đôi chân dài sải bước đầy khí .

Tóc ngắn trắng bạc rực rỡ, khuyên môi lấp lánh ánh sáng, bộ đồ moto đen đỏ ôm sát tôn lên vóc dáng cao gầy.

Gương mặt lạnh lùng, đường nét cằm căng lên, vừa vừa ngạo, kiểu dễ khiến mấy cô trẻ hét lên vì mê đắm.

Nhưng mấy “ già” như tôi và , phản ứng đầu tiên là vô thức muốn… lùi về sau.

đá nhẹ tôi dưới gầm bàn, nhép miệng: “Thấy chưa.”

Tôi gật đầu tán thành.

Phong cách của cậu quá mức, đến mức bệnh thấp khớp của tôi cũng muốn tái phát.

Không ngờ, nhìn thì ngổ ngáo vậy cậu vẫn biết lễ phép.

Ánh mắt lướt qua chúng tôi, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, điệu lạnh nhạt: “Chú, thím, chị họ.”

Lúc ngồi xuống cơm, tác phong lại bất ngờ lịch sự, chẳng hợp bộ đồ trên .

Bác cười tươi suốt bữa, không ngừng gắp thức cho cậu ấy: “Tiểu Diễn, nhiều vào nhé, hôm nay chơi đua xe có mệt không con?”

Cậu ấy đáp một tiếng, trầm thấp: “Cũng tạm.”

Ừm, nghe cũng hay đấy, có chút quen tai?

Tôi lắc đầu lòng, không thể , cậu này trầm lạnh hơn “cún con nhỏ” nhà tôi nhiều.

Cún con nhà tôi là kiểu câu “chị ngủ ngon” có thể uốn éo thành mười tám đường cong, mềm oặt luôn.

Sau bữa cơm, hăng hái chỉ huy dọn dẹp khu vực hồ bơi, sẽ chụp bộ ảnh hồ bơi đầu tiên của năm, bảo tôi chờ chút.

Bác sợ tôi buồn, đề nghị: “ vườn dạo chút cháu, buổi tối có đèn rất đẹp đó.”

Tôi cũng vui vẻ đồng ý, tản bộ vườn, không khí buổi tối khá dễ chịu.

Tôi tìm được một chiếc ghế dài ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy .

Tùy chỉnh
Danh sách chương