Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

7

“Các con gái vất vả quá, bác có thể lo tốt hậu tụi nhỏ không gánh nặng mà chuyên tâm hành.”

“Mong rằng ba năm sau nhà mình sẽ có thêm hai sinh viên đại 985 .”

nhà họ Trần khen tôi không ngớt lời, hai đứa sinh cũng dần dần không thể rời xa tôi.

Lưu cần cãi nhau chồng tới ở vài hôm.

mỗi , cô ta đều giận dữ, đối xử hai đứa chẳng có chút tử tế .

Không la thì mắng, không mắng thì chửi:

“Các con bị bệnh à? sinh cấp ba mà còn ôm điện thoại chơi game suốt ngày, thành phế nhân à?”

“Tôi còn mong chờ ở các cô nuôi tôi già? Mong cái c*t!”

“Tôi sao khổ thế này? Lấy chồng đầu thì gặp thằng vô dụng, sinh hai đứa con gái hại. Lấy hai cũng là thằng vô tích sự, còn bắt tôi trông con cho hắn!”

“Thôi thôi, tôi không sống nổi ! Chết cho !”

Lúc đầu, hai đứa sinh còn thương xót cô ta, còn an ủi.

vài sau thì chúng cũng bắt đầu chán ghét.

Chúng bắt đầu đuổi Lưu :

“Đây là nhà bác thuê cho tụi con, mẹ đừng đây .”

“Đúng , tụi con là đồ hại, cũng không cần mẹ lo. Tụi con có bác, có bác, không có mẹ thì tụi con sống còn tốt hơn.”

“Cút ! Mẹ cút !”

Lưu tức phát điên. Cô ta vốn là cãi nhau chồng nên mò tới đây tìm chút an ủi.

Ai ngờ chưa được dỗ dành câu đã bị đuổi thẳng khỏi cửa.

Cô ta tức mức mỗi đứa cái tát giáng thẳng xuống mặt hai đứa:

“Hai con đ* tiện! Ai là mẹ ruột của tụi bây? Mở to mắt mà nhìn cho kỹ! Trên đời này có tao đối xử tụi bây tốt nhất, vô tư nhất!

Tụi bây đừng có khác lừa!”

Cô ta còn định giơ đánh tiếp cái thứ hai, tôi lập tức chắn mặt hai đứa sinh :

“Em dâu à, sao em đánh con? Chúng nó là con ruột của em mà.

Dù em có ghét bỏ vì chúng là con gái, thì cũng không nên nặng như vậy.

Em nghĩ kỹ , giờ chị cũng đâu có bắt em nuôi, không đòi em bỏ đồng . Là chị thương chúng, chị tình nguyện chi tiền.

Chị mong lúc chúng nhớ em thì em có thể thăm tụi nó. Vậy mà em còn đánh con, quá đáng thật !”

Hai đứa sinh ôm chầm lấy tôi, nước mắt đầm đìa:

“Bác ơi! Bác là mẹ của tụi con! Bác là mẹ ruột của tụi con!”

Tôi thật sự đẩy tụi nó .

Biến !

Ai mà làm mẹ của hai con lang sói vô ơn như tụi mày chứ?

tôi nhịn. Tôi siết chặt ôm lấy chúng:

“Đừng sợ. Dù thế bác cũng sẽ không bỏ tụi con. Lưu không cần tụi con, bác thì cần.”

Lưu tức phát điên.

Cô ta về nhà đập phá điên cuồng.

Mọi thứ trong nhà đều bị cô ta đập nát tan tành.

Lưu chạy tới, không biết đã tát cô ta bao nhiêu cái.

Bà hét lớn:

“Cút! Từ nay về sau không được phép xuất hiện mặt tụi nhỏ ! Nếu tôi gặp cô , tôi đánh cô đó!”

Lưu quả thật không quay , không phải vì cô ta không , mà là vì cô ta không dám.

Vì Lưu đã chuyển tới sống cùng hai đứa sinh .

Tôi viện cớ lo lắng an toàn ban đêm của bọn trẻ gọi Lưu , giống hệt như kiếp .

khác ở chỗ: kiếp tôi yêu cầu hai đứa sinh mỗi tuần ít nhất phải quét nhà , rửa bát .

Tôi rèn luyện khả năng tự lập cho chúng, cũng chúng không cảm thấy mình ở không.

Vậy mà trong buổi tiệc mừng thi đại , chúng nói tôi coi chúng như hầu mà bóc lột.

Kiếp này, tôi không những không chúng động vào bất kỳ việc , mà cả Lưu tôi cũng không cho đụng vào việc nhà.

Mỗi ngày, tôi tự nấu , lau nhà, giặt đồ.

Lưu không thể nói , gặp ai cũng khen tôi là con dâu mẫu mực.

Hiếu thuận mẹ chồng, tận tâm cháu gái.

Tôi trở thành phụ nữ tốt trong mắt họ hàng nhà họ Trần và cả hàng xóm láng giềng.

có tôi biết, thành tích của hai đứa sinh vẫn cố định ở vị trí chót bảng, mãi không ngoi lên nổi.

Tiền thuê gia sư kiếp , tôi dùng mua quần áo , làm đẹp cho bản thân.

Số tiền từng dành cho lớp luyện thi của chúng, tôi chuyển sang làm khoản đặt cọc mua nhà cho con trai.

năm trôi qua, chúng chơi game suốt ngày, không chịu hành, từ cuối lớp tụt hẳn xuống cuối khối.

Khi giáo viên gọi điện cho tôi, tôi trả lời:

“Tôi là bác mà, không dám mắng cũng không dám đánh. Bây giờ tụi nhỏ tuổi dậy thì, lỡ không vui nhảy lầu tự tử thì tôi sống sao nổi?

Tôi biết nói cha mẹ ruột của chúng?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương