Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

8

Thầy giáo chỉ biết thở dài bất lực.

Ông ấy quay qua cho Bình, ta cúp máy ngay lập .

Ông cho Trần Kiến Quân.

Tối hôm đó, Trần Kiến Quân điện mắng tôi một trận:

“Tôi giao con cho các người là để các người giám sát tụi nó , thi vào đại tốt, chứ không để tụi nó mỗi ngày một tụt dốc !

Nếu các người nuôi không nổi thì đừng nuôi nữa, tôi về ngay!”

Tôi lập đáp :

“Được thôi, anh về ! Đúng lúc tôi cũng mệt , sự mệt mỏi lắm !”

Anh ta điên lên:

nói cái quái ? Tôi về thì con gái tôi biết quản ? Tôi kiếm tiền nuôi bạn gái nữa cơ đấy.

trông con tôi cho đàng hoàng, không thì tôi quay tìm tính sổ!”

Trần Kiến Quốc nghe thấy cuộc , cũng quay sang trách tôi:

làm bác kiểu ? Chỉ biết lo ăn ở mà không lo à? Hồi trước Viễn Bá đâu có thế?”

Anh ta sai . Tôi không chỉ từng nghiêm khắc Viễn Bá, mà kiếp trước tôi cũng nghiêm khắc sinh đôi.

lần này tôi nói rõ ràng:

“Tôi sự không tiện nói nhiều. Dù tôi cũng chỉ là bác. So ra anh gần gũi hơn tôi, dù cũng có huyết thống.

Hay là anh nói tụi nó thử xem? Xem tụi nó có nghe lời anh không.”

Trần Kiến Quốc không tin, ngay tối đó bắt sinh đôi quỳ trước mặt mình:

“Nói cho rõ ràng, vì tụi con sa sút ? Tụi con để tâm vào đâu ?

Bác bác đã cố gắng hết sức tạo điều kiện tốt nhất cho tụi con, mà tụi con đáp trả thế này ?”

sinh đôi quỳ mà nước mắt rơi lã chã, không nói một lời.

Dù Trần Kiến Quốc nói , chúng cũng chỉ cúi đầu khóc, không hé một câu.

Trần Kiến Quốc điên, không nhịn nổi nữa, lấy mắc áo đánh mỗi một cái.

Chuyện lập vượt khỏi tầm kiểm soát.

Trần Xuân Hạ bật dậy, hét lớn:

“Bác quá đáng ! Ba cháu chưa từng đánh tụi cháu, bác có tư cách chứ?

Đúng, tụi cháu có dùng tiền của bác, cũng từng ở nhà bác một thời gian, tụi cháu chỉ là trẻ con, tụi cháu không có lựa chọn khác.”

“Nếu tụi cháu có thể tự kiếm tiền, thì tuyệt đối sẽ không chìa tay ra xin tiền các người mà cuộc nhục nhã thế này.”

Trần Xuân Thu cũng nói theo:

“Chỉ vì các người bỏ tiền ra mà tụi cháu đánh, chửi ?

Các người quá đáng! Vì tụi cháu cuộc không có lòng tự trọng thế này? Vì làm loài giòi trong ống cống chứ?”

Trần Kiến Quốc đến phát điên.

Anh ta chỉ vào cửa lớn quát:

“Cút! Cút hết cho tôi! Đã cảm thấy ở đây không có tôn nghiêm thì tìm ba tụi bây mà cuộc có tôn nghiêm !

Đồ vong ân phụ nghĩa, nuôi mãi không quen!”

Dù chỉ là những trẻ tuổi mới lớn, Trần Kiến Quốc mắng thế thì làm chịu nổi.

Cả leo lên cửa sổ làm bộ định nhảy lầu:

“Nếu cũng không muốn thấy tụi cháu, không chấp nhận tụi cháu, thì tụi cháu cho !

, mọi người cũng được yên ổn!”

Trần Kiến Quốc và Tố Phương hoảng loạn, tôi cũng vội vàng kéo tụi nó xuống.

Tụi nó có thể , không bây giờ.

Tôi an ủi tụi nó:

“Bác trai các con cũng chỉ lo cho tương lai của các con thôi, các con hiểu cho bác ấy.”

tụi nó vẫn bỏ chạy trong đêm tìm Bình.

Tụi nó nói chỉ có ruột mới tốt, ruột mới sự thương tụi nó.

đáng tiếc! Tụi nó chưa kịp bước vào nhà Bình thì đã một chậu nước lạnh dội thẳng xuống người.

Ngồi bệt dưới đất mà khóc nức nở, chồng của Bình thì đứng sau cửa mắng:

“Khóc tang à? nó, phiền được!

Cút ngay! tới nữa thì cẩn thận tao chém tụi bây!”

hoảng sợ chạy về căn nhà tôi thuê cho.

tụi nó vẫn không cam tâm, điện cho Trần Kiến Quân.

Kết quả là anh ta mắng té tát:

“Đồ vô dụng! đội sổ mà mặt mũi à? quách cho !”

Tụi nó ôm lấy tôi khóc nức nở:

“Bác ơi, chỉ có bác là tốt tụi con nhất. Từ giờ tụi con sẽ mãi mãi theo bác.”

Trải qua một phen , Trần Kiến Quốc cũng không dám can thiệp tụi nó nữa.

Tố Phương cũng không dám nói nhiều.

Hễ lớn tiếng một chút là tụi nó doạ nhảy lầu.

Gặp tôi cũng nói:

“Tôi cũng chỉ là bác thôi, ôi, khó đó!”

Không trách tôi, cũng cảm thán tôi vất vả quá.

Cứ , tụi nó tiếp tục đội sổ cho đến cuối kỳ lớp 11.

Kiếp trước, đúng vào thời điểm này tôi đã nhờ người đăng ký lớp luyện vẽ cho tụi nó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương