Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

3

Khi dọn hành lý, tôi nhét tận đáy vali mấy gói mì tôm một chai lớn Lão Can Ma.

Linh của cá mặn: nơi đó chắc ngay dưa muối cũng hiếm.

Chuyến tàu xanh rì rạch ròi chạy hơn mười tiếng, đổi sang chiếc xe khách sơn bong tróc, bốn phía gió lùa, lắc lư trên đường ổ gà như bị lợn cày suốt nửa .

xuống xe, tôi phải vịn lấy một cái cây khẳng khiu bên đường, suýt ói mật xanh mật vàng.

Ngẩng quanh, chỉ toàn nối , màu xám xịt.

Vài căn nhà đất thấp tè rải rác thung lũng, một đường đất vàng ngoằn ngoèo uốn lượn.

Trụ sở ủy ban xã là một dãy nhà cấp bốn thấp lè tè, trước cửa treo tấm bảng gỗ sơn tróc lở.

đón tôi là Chủ , cán bộ văn phòng xã, đàn ông trung niên da đen sạm, sang sảng.

Tống phải ? Hoan nghênh hoan nghênh! Trời ạ, rốt cuộc cũng mong được em đến rồi!”

Ông hồ hởi giành lấy vali nặng của tôi:

“Đi nào, tôi đưa em về ký túc xá!”

Cái gọi là “ký túc xá” thực chất là căn kho bỏ cạnh trụ sở.

Vừa mở cửa, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Tường loang lổ, góc tường mọc rêu xanh.

Một chiếc giường gỗ ọp ẹp kêu kẽo kẹt, một cái bàn gãy chân, một cái ghế ba chân (chân kê bằng gạch).

Vật dụng điện duy nhất là cái bóng đèn treo giữa trần, bụi phủ một lớp dày.

Chủ có chút ngại ngùng:

“Điều kiện hơi khổ, cố gắng thích nghi nhé! Em là sinh đại chính tông tiên của xã chúng tôi! Là bối đấy!”

Ông trịnh trọng đặt “ bối” của tôi – thùng mì tôm lọ Lão Can Ma – lên cái bàn khập khiễng:

“Em cứ sắp xếp nghỉ ngơi trước đi! Tối ăn nhà ăn, tôi gọi em!”

Cửa vừa đóng, thế giới yên lặng.

Tôi căn phòng trống rỗng tiêu điều, rồi non hoang vắng ngoài cửa sổ.

buồn bã, ngược thấy một loại bình thản kỳ lạ.

Cũng hay, đủ yên tĩnh.

Tối đó nhà ăn, tôi hiểu thế nào là “nước lã nguội”.

Một nồi canh lỏng bỏng nổi vài lá rau, gần như thấy dầu mỡ.

Một đĩa đen sì sì, nghe là thịt xông khói xào dưa muối (dưa muối là chính).

Với một thố gạo lứt.

Chủ mấy cán bộ xã ăn ngon lành.

Tôi lặng lẽ xới gạo lứt, lòng tạ trời đất vì đã mang theo lọ Lão Can Ma.

hôm sau, công việc được phân.

Chủ đưa tôi một chồng tài dày cộp:

Tống này, em là sinh , có văn hóa! Tài số báo cáo gửi lên trên, rồi báo cáo tổng kết cuối năm, sau này nhờ em hết!

Ngoài ra, trường trung tâm xã thiếu giáo thay, văn toán lớp 5, em nốt!

nữa, xã định lập một hợp tác xã đặc sản địa phương, thiếu ghi sổ sách, em kiêm luôn nhé!

Có năng lực thì làm nhiều việc thôi mà!”

Tôi ôm chặt xấp tài dày hơn mặt mình, gương mặt đen nhẻm đầy tin tưởng kỳ vọng của Chủ .

cá mặn thấy như có ngọn Thái Sơn đè xuống.

“Chủ , cái này thì…”

“Đừng lo!” Ông vỗ mạnh vai tôi, suýt nữa vỗ tôi lún xuống đất, “Thanh niên mà, phải rèn luyện nhiều! Tôi tin tưởng em! À đúng rồi, lũ nhỏ trường trung tâm nghịch lắm, em vất vả thêm nhé!”

Thế là tôi bắt chuỗi “có năng lực thì làm nhiều việc” xã Thanh Thạch.

Ban , tôi là giáo thay duy nhất của lớp 5 trường trung tâm.

Đối diện với hơn hai chục đứa trẻ nền tảng kém thảm hại, nói toàn tiếng địa phương, mũi nào cũng tèm lem, tôi phải từ những chữ pinyin tiên, nào cũng khản .

Tan , tôi biến thành nhân ghi sổ bán thời gian cho hợp tác xã.

Đối mặt một đống chứng từ hỗn loạn (nhiều cái viết trên vỏ bao thuốc lá, giấy nháp), tôi cố gắng phân rõ nhà nào bán bao nhiêu cân nấm hương khô, nhà nào nợ bao nhiêu, nhức muốn nổ tung.

Tối đến, tôi “chó gõ báo cáo” của ủy ban xã, dưới ánh đèn vàng vọt chập chờn, vắt óc biến mấy chuyện vặt kiểu “heo nái nhà dân sinh được tám ” thành thành tựu vẻ vang “chăn nuôi xã ta dưới sự lãnh đạo của Đảng phát triển hưng thịnh”.

Mệt.

Thực sự rất mệt.

Lần tiên cá mặn nhận được nỗi đau khi lật mình.

Một tháng trôi qua, tôi sụt mất năm cân, quầng thâm mắt sắp chạm miệng, nói nào cũng khàn đặc.

Một đêm khuya, tôi vẫn vật lộn với bản “Tổng kết thành quả xây dựng tinh thần văn minh năm”.

mãi chẳng nặn ra nổi một chữ.

Ngoài cửa sổ là gió rít gào, phòng là tiếng lẹt xẹt của bóng đèn tiếp xúc kém.

Tôi trừng mắt tờ giấy trắng chói lòa, lòng có một hét lên: Chạy đi! Nghỉ việc! Nơi quái quỷ này ai muốn thì !

Đúng ấy, cửa bị gõ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương