Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Anh đặt lại màn hình và bộ chứng cứ, từng món một, trở lại chiếc hộp quà khổng lồ kia.
Sau đó, đậy nắp, buộc chặt nơ ruy băng đen.
Làm xong tất cả, anh xoay rời , không buồn cô thêm một lần nữa.
“Tư Niên! Anh đâu vậy! Anh đừng ! Anh không cần em nữa sao!”
Tiếng gào khóc của Tô Nguyệt Bạch cánh cửa đóng sập chặn lại phía sau.
Phó Tư Niên bước khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng chói mắt, nhưng khắp lại thấy lạnh buốt.
Anh lấy điện thoại, run rẩy, bấm gọi vào số từng mình chặn.
Chuông reo một nhịp, liền cúp ngay.
tầng cao của Tập đoàn thị.
Tôi đoạn giám sát trực tiếp từ bệnh viện Amy vừa gửi đến, mặt không biểu cảm, dứt khoát tắt cuộc gọi đến từ Phó Tư Niên.
“Xóa sạch mọi kênh liên của hắn .” Tôi hạ lệnh với Amy.
“Tôi không muốn thấy cái tên lần nữa.”
“Rõ, tổng.”
Cha tôi, Viễn Sơn, đẩy cửa bước vào, bưng một ly sữa nóng.
“Con rối đó, xử lý gọn chưa?”
“Cơ bản rồi.” Tôi đón lấy ly sữa, hơi ấm lan từ lòng thấm đến tận tim, “Một kẻ đến họ của mình cũng chẳng phân biệt nổi, không chút giá trị nữa.”
“Phó Diễn Thần đó thì sao?”
Tôi bước đến trước sa điện tử khổng lồ, đó, vùng xanh tượng trưng thị vẫn đang những mũi tên đỏ dày đặc bao vây, so với hôm qua nguy cấp hơn.
“Hắn rất cẩn thận.” Tôi nói, “‘ Ong’ dốc bộ tài nguyên, nhưng chỉ lần được rằng bộ dòng tiền của hắn đều xuất phát từ một quỹ đầu tư ngoài khơi tên là ‘Vực Sâu’, thông tin đăng ký lại hoàn giả mạo. , giống như một bóng ma sống trong mạng lưới vậy.”
“Dù là bóng ma cũng phải lại.” Cha tôi đưa ngón gõ nhẹ lên sa .
“Hắn ẩn nhẫn mười lăm năm, không thể không để lại chút dấu vết . định hắn phải một cứ thực sự, một nơi để phát lệnh.”
“Con Amy điều tra rồi.” Tôi về phía mô hình một biệt phủ thuộc về họ Phó, bỏ hoang nhiều năm.
“Mười lăm năm trước, sau khi Phó xảy chuyện, bộ tài sản đều thanh lý, chỉ , vì tranh chấp quyền sở hữu vẫn giữ lại.”
Cha tôi gật đầu tán thưởng:
“Nơi nguy hiểm , là nơi an . Rất thể hắn đang ẩn mình ở đó.”
“Vậy giờ chúng …”
“Không.” Tôi ngắt lời ông.
“Bây giờ đến, là đánh rắn động cỏ. Phó Diễn Thần là một kẻ ngạo mạn điên cuồng, điều hắn thích lúc là thấy chúng dồn đến tuyệt cảnh, đau đớn giãy giụa. Chúng càng phản công, hắn càng hưng phấn.”
Tôi nhặt một quân cờ đen, đặt xuống cạnh mô hình .
“Đối phó với kẻ điên, không thể theo lẽ thường.” Khóe môi tôi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo.
“Tôi sẽ khiến tác phẩm đắc ý của hắn, tự hủy diệt sào huyệt của hắn.”
Đêm khuya.
Phó Tư Niên như một vong hồn, lang thang phố không mục đích.
Hắn thua rồi, thua thảm hại, trắng .
Công ty mất, tiền mất. phụ nữ hắn yêu hóa là kẻ phản bội. phụ nữ hắn hận, đến tư cách gặp mặt cũng không .
Hắn không biết mình thể đâu.
Khi hắn đứng ở ngã tư, ngơ ngác bốn phía, một chiếc xe màu đen dừng lại cạnh.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ một đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, trông nho nhã lễ độ.
“Là thiếu Tư Niên sao?”
Phó Tư Niên cảnh giác ông .
“ là quản cũ của Phó , Phúc bá.” đàn ông tự giới thiệu, “Trước khi lão qua đời từng dặn dò, nếu một ngày đó cậu gặp nạn, hãy giao thứ cậu.”
Phúc bá đưa hắn một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, cùng một phong thư.
Phó Tư Niên nhận lấy, mở thư.
trong là một chùm chìa khóa, và một địa chỉ.
là của Phó bỏ hoang mười mấy năm.
Như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn lập tức bắt taxi, chạy thẳng đến đó.
Ngôi nằm ngọn núi ngoại ô, cổng sắt rỉ sét loang lổ, sân đầy cỏ dại, lộ rõ vẻ tiêu điều hoang phế.
Hắn dùng chìa khóa mở cánh cửa nặng nề, bước vào trong.
Bụi bặm phủ kín khắp nơi, không khí ngập mùi mục nát.
Theo lời dặn của Phúc bá, hắn tìm đến thư phòng.
Ở một ngăn mật thất, hắn phát hiện chiếc hộp gỗ kia.
Không khóa, dễ dàng mở .
trong chẳng phải báu vật vô giá gì, là một cuốn nhật ký dày cộp.
trang bìa, kẹp hai tấm ảnh giống hệt: hai cậu bé mặc quần áo đôi, khuôn mặt ngây thơ rạng rỡ.
Phó Tư Niên nhận ngay, đó là hắn và anh trai — Phó Diễn Thần.
run rẩy, hắn lật trang đầu tiên.
Nét chữ xa lạ, nhưng lại mang cảm giác quen thuộc mơ hồ.