Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Ông bắt né tránh ánh mắt, đánh trống lảng: “Ôi giời, đều là người một nhà, tính toán làm gì chứ? , uống rượu! Tiểu Hoa, lại đây, uống với cậu một ly!”
Tiểu Hoa đành phải nhịn nhục, rót thêm vài ly cho ông.
Tôi và Tiểu Hoa tiễn ông lảo đảo ra khỏi nhà, chân loạng choạng, miệng còn lẩm bẩm mấy câu “phát tài”, “nhân đôi tài sản”…
Không biết sau khi tỉnh rượu ông có phát điên không, nhưng dù , cộng với 5 vạn Tiểu Hoa đưa trước đó, giờ tôi có 10 vạn tay rồi.
Tiểu Hoa nhìn tôi, ánh mắt kiên : “Chị, trước tiên chị cứ nhập viện chuẩn phẫu thuật, 10 vạn còn lại để em nghĩ cách.”
Một dòng ấm áp dâng , tôi kiễng chân, hồi bé, xoa nó, giọng nghẹn ngào: “Tiểu Hoa… từ khi em cao hơn chị rồi vậy…”
Tiểu Hoa nắm lấy tay tôi, bàn tay ấm áp rắn chắc: “Nên là chị à, đừng sợ! Trời có sập thì có em chống, cứ yên tâm dựa vào em!”
Thủ tục nhập viện diễn ra rất nhanh, tôi nằm trên giường bệnh, nhìn Tiểu Hoa bận rộn lo toan đủ thứ cho tôi.
Không biết có phải vì có Tiểu Hoa ở đây hay không, mà hôm nay mẹ tôi hiếm hoi dịu dàng, ngồi bên giường lóng ngóng gọt lê: “Tiểu Tĩnh à, con phải mạnh mẽ nhé.”
Toàn là những lời sáo rỗng.
Nếu không phải bà cái hố không đáy, đem tiền nhà đổ vào mấy ông cậu, thì tôi đâu đến mức nằm đây, còn phải lo tiền cứu mạng?
Sự quan tâm miệng lưỡi đến muộn, yếu ớt chỉ khiến tôi thấy lạnh và chua chát.
Tiểu Hoa vào: “Chị, mai bắt làm các xét nghiệm trước mổ, giờ chị nghỉ ngơi , mẹ ở lại chăm chị, em về nhà một chuyến, sáng mai em quay lại.”
Tôi gật , nhìn bóng lưng nó mệt mỏi mà vẫn đứng thẳng biến mất sau cánh cửa, thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng không ngờ, sự yên tâm ấy chẳng kéo dài bao lâu.
mợ ba gọi cho mẹ tôi, bên kia điện thoại là cãi vã kịch liệt và đập đồ loảng xoảng, mợ ba hoảng loạn hét : “Chị Hai ơi, mau tới , Tiểu Hoa sắp đánh nhau với cậu ấy rồi!”
“Rầm ——!!!” Một động lớn chấn động màng nhĩ, có thứ gì đó đập tan, mợ ba hét thất thanh: “Tiểu Hoa!”
Chương 4
Tôi và mẹ vội vã xách túi chạy đến nhà cậu Ba.
Bọn họ nợ tiền không trả còn dám làm càn?
Nếu Tiểu Hoa mà có chuyện gì, tôi nhất bắt bọn họ vào tù ngồi cho tôi!
Trên xe taxi, mẹ tôi vừa khóc vừa sụt sùi, bà khóc khiến tôi càng thêm bực.
“Mẹ có thể ngừng khóc không? Nếu không phải mẹ đỡ em đến đỡ em kia, đem tiền cho mượn, thì làm gì có chuyện ngày hôm nay?”
Bà vẫn cố cãi: “Đều là người một nhà, cần gì tính toán quá làm gì? Mẹ đâu ngờ con lại bệnh…”
“Vậy mà mẹ còn mở miệng ra à? Con bệnh cần 20 vạn mổ, mẹ gửi cho con 20 tệ? Mua trà sữa ăn mừng hả? Hay là mong con chết sớm?”
Bà ôm mặt chìm nỗi buồn của chính .
“Từ nhỏ bà ngoại với mẹ, mẹ là chị cả nhà, phải chăm lo cho các em. Nên mẹ quen rồi, hễ các em có khăn, mẹ đều giúp. Chỉ cần cả nhà đoàn kết, giúp đỡ nhau thì không có khăn không vượt qua .”
Tôi cười khẩy: “Thế giờ mẹ khăn, họ có giúp mẹ không?”
Bà lập tức câm nín.
“Chị à, làm mẹ rồi mà vẫn không phân rõ nặng nhẹ ! Dù phải nghĩ đến con trước chứ! Con chị còn trẻ thế mà mắc bệnh, chị không lo ?” Bác tài không nhịn , giúp tôi.
Bà biết , cúi không gì.
Đến nơi, tôi rút điện thoại quét mã trả tiền, nhưng bác tài vội cất mã , lấy từ chiếc ví cũ ra mười tờ tiền giấy nhăn nheo mệnh giá 100 đưa cho tôi, : “Cô à, tiền xe coi bác không lấy. còn trẻ, nhất sẽ vượt qua khăn . Bác chạy taxi chẳng có gì nhiều, số tiền cầm tạm nhé.”
Tôi gặp bao nhiêu điều tệ bạc chưa từng rơi nước mắt, vậy mà trước sự tử tế đột ngột của một người xa lạ, tôi lại khóc không thành .
Tôi đẩy lại số tiền đó cho bác, nghẹn ngào : “ cảm ơn bác, nhất sẽ nghe lời bác. Đây là tiền bác vất vả làm ra, không thể nhận đâu. Thật cảm ơn bác!”
Xuống xe, tôi nhanh phía trước, mẹ tôi lặng lẽ theo sau không lời .
Tới trước cửa nhà cậu Ba, bà bỗng kéo tay tôi lại, lần tiên lộ vẻ hối hận: “Tiểu Tĩnh à, mẹ rồi, mẹ thật sự rồi. Người xa lạ còn biết thương con, còn đưa cho con tận một ngàn. Thế mà mẹ… mẹ lại làm gì? Rõ ràng tay mẹ còn năm ngàn, mà chỉ để mấy ông em có thêm món ăn ngon lúc tới ăn chực, mẹ chỉ gửi cho con hai mươi… Mẹ… Tiểu Tĩnh à! Mẹ đúng là… chẳng ra gì!”
Tôi hất tay bà ra: “Mẹ thật sự biết chưa?”
“Mẹ trầm trọng rồi!”
“Vậy thì đem tiền về cho con!”
Đúng lúc ấy, cửa nhà cậu Ba mở ra, Tiểu Hoa từ ra.
mợ Ba đang kéo cậu Ba lại, miệng không ngừng mắng: “Đừng !”
Nhưng cậu Ba vẫn hung hăng chửi rủa: “Mẹ kiếp cái thằng oắt con, dám làm loạn trên đất của ông à, biết hung hăng hả? chờ đó, tao gọi người chặt ra!”
“ muốn chặt ai?” Mẹ tôi hét : “Triệu Kiến! làm gì con tao?”
cậu Ba thấy mẹ tôi đến thì không hề sợ, còn trào phúng khinh miệt: “Ồ! Hóa ra là bà chị cả của tôi đến à? Mẹ tôi rồi, người một nhà thì cần gì tính toán. Còn bà thì , xúi con đến đánh em ruột? Bà đối xử với em trai thế à? trách anh rể tôi chết sớm, chắc là bà tức chết đấy!”
Ánh mắt Tiểu Hoa sắc lạnh, quay người xông .
Mẹ tôi nhanh tay kéo Tiểu Hoa lại, còn bà thì thẳng đến trước mặt cậu Ba, vung tay tát cho ông ta một cái thật mạnh.
Mặt cậu Ba lệch sang một bên, dấu bàn tay đỏ hằn rõ trên má.
Chính cậu Ba không ngờ người chị luôn yếu đuối, thương yêu ông ta lại đánh , sững sờ nhìn bà: “Chị đánh tôi?”
Mẹ tôi lại vung tay, tát thêm một cái .
Rồi bà mới gào : “Hai cái bạt tai , một cái là vì anh không biết liêm sỉ, nợ tiền không trả còn làm ra vẻ ta đây!”
“Một cái là vì anh không biết tôn trọng chị và anh rể!”
“Từ giờ trở , chúng ta không còn là anh em !”
“Tôi cho anh ba ngày! Nếu anh không trả tiền, tôi nhất kiện anh ra tòa!”
cậu Ba nổi điên, gào : “ thôi! Kiện !”