Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vị hôn phu tiệc sản mừng sinh nhật tôi, người luôn cao ngạo lùng ấy lại tự bóc tôm cho tất mọi người trên .
Ai khen anh chu đáo, ghen tị vì tôi có bạn trai tốt.
có trợ lý của anh – Ôn Tình – nhận ra tôi có đó không ổn.
“Chị , sao chị không ? Quán này hồi đại bọn em rất hay , hương vị đảm bảo lắm.” Một người bạn trêu đùa.
“Rõ ràng là do Ôn Tình thích, chứ anh Tiêu trước giờ đâu có sản, vì cô ấy nên mới mỗi lần đều hẹn ở đây, chẳng màng anh em sống chết.”
“Sau này chủ quán thiếu tiền suýt đóng cửa, anh Tiêu mua lại tiệm đưa tiền cho ông ta tiếp tục kinh doanh…”
Trước khi đây, Lê Tiêu chưa từng tôi rằng đây là tiệm của anh.
Tôi anh, anh chăm chú xử lý thịt tôm, chấm sốt trực tiếp bát của Ôn Tình.
chính Ôn Tình nhận ra sắc tôi không ổn.
“ chị đi.” Cô ấy chủ động nhường miếng tôm to nhất cho tôi.
Tôi không nhận.
Lê Tiêu đang yên lặng bóc tôm lập tức ngẩng .
“Ôn Tình có lòng gắp đồ cho em, em làm thế?”
Anh tự tiện cầm bát tôi. Tôi phản xạ hất anh ra.
“Năm ngoái anh ép em sản, em bị dị ứng phải nhập viện, anh quên à?”
…
Dầu bắn trúng chỗ nhạy cảm trên người anh.
Ôn Tình nhanh hơn tôi – người vợ chưa cưới – lập tức rút khăn giấy giúp anh lau sạch.
Tôi đã bên Lê Tiêu suốt 5 năm, giúp anh vượt qua bè lũ anh em và các lão thành gian xảo, ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Tôi luôn biết tính anh, kiêu ngạo nhạt, người lạ đừng gần.
Thế lúc này, anh lại một người phụ nữ khác cúi sát lòng, lau chỗ chân sát đùi cho anh.
Một bạn say rượu vừa vặn thấy cảnh mờ ám đó.
“Không phải chứ, quay lại người à? Đừng có nóng vội vậy chứ, bên cạnh có khách sạn đấy, tôi phòng cho hai người––”
Lê Tiêu , chộp lấy khăn trên ném sang.
“Cái miệng cho sạch sẽ .”
lập tức im lặng.
có Ôn Tình là điềm nhiên như không, kéo áo anh, như đang an ủi.
“Không sao đâu .”
Hành động nhỏ nhẹ. lại thân mật hơn tôi – vị hôn thê của anh.
“Quay lại người cái ? Không phải anh Ôn Tình là bạn sao?”
Tôi đạp ghế đứng dậy.
Lê Tiêu lập tức đứng lên, theo phản xạ che chắn Ôn Tình ra sau lưng.
anh đầy cảnh giác, ôm lấy Ôn Tình vì căng thẳng nổi gân xanh.
“Chị , bữa tiệc sản hôm nay là em . Gần đây anh Tiêu bận quá nên em nhận phần mừng sinh nhật chị, lại không biết chị bị dị ứng, xin lỗi chị.”
Ôn Tình thành khẩn xin lỗi, giải thích rõ ràng.
“Em và Lê Tiêu thật sự là bạn , nếu vẫn khiến chị không vui, em có thể rời khỏi công ty.”
“Không được!”
Lê Tiêu là người tiên phản đối.
Anh phản xạ định nắm lấy áo Ôn Tình, ngón chạm nhẹ lại kiềm chế rút về.
“Ý anh là, dự án vẫn cần em.”
Anh bảo vệ Ôn Tình, quay sang tôi.
“Là anh sơ suất, không liên quan Ôn Tình. Em đừng gây chuyện nữa.”
Những người bạn khác bắt khuyên can.
“Chị à, lời rượu của kẻ say thôi, bụng thì không đáng đâu.”
“Đúng đó, nếu anh Tiêu Ôn Tình thật sự có , thì đã chẳng đính hôn chị.”
Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi từng muốn ở bên anh một mình, vậy lại kéo một đám bạn của họ.
Mỗi người một câu, át tiếng tôi.
Lê Tiêu từ cuối vẫn lùng .
Cứ như thể tôi mới là kẻ có lỗi, nhỏ nhen đố kỵ, vu khống người tốt.
, một người cứng nhắc như anh, chẳng nhớ nổi bất kỳ kỷ niệm nào của chúng tôi, vậy từ khi Ôn Tình xuất hiện, lại bắt gửi hoa và bánh cho toàn bộ nhân viên nữ ngày lễ tình nhân.
Thậm chí, anh đặc biệt quy định ba ngày nghỉ mỗi tháng dành cho nhân viên nữ.
Vì Ôn Tình bị đau bụng kinh.
Một người chưa từng bếp, lúc tôi tới kỳ kéo tôi đi uống rượu, mua cà phê đá cho tôi, vậy sau lưng lại lén nấu chè dưỡng sinh bổ máu.
“Lê Tiêu, em muốn nghe anh , thật sự anh không thấy hổ thẹn sao?”
Ngực tôi nghẹn lại, khó thở.
Năm năm qua, tôi không nỡ buông bỏ.
Tôi chằm chằm anh, cần anh một câu “không”, tôi sẽ nguyện tin anh thêm một lần nữa.
anh lại cúi , tránh ánh mắt tôi.
Vẫn là Ôn Tình phá vỡ sự im lặng.
“Chị ––”