Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lê Tiêu ngồi , rất lâu hoàn hồn.
Hứa Ý không phải giận dỗi anh.
Khi nghiêm trọng, cô nhà ra đi.
Nhưng mỗi lần như vậy, cô đều ầm ĩ lên, luôn cố tình để lại manh mối cùng thông tin liên hệ – để anh có dễ dàng tìm thấy cô.
kể những bức ảnh chụp chung – bao năm nay, cô luôn coi chúng như bảo vật, định kỳ tự tay lau dọn.
Cơn say tan đi, Lê Tiêu bất chợt toát mồ hôi lạnh.
Anh bật dậy, loạng choạng lao vào phòng tắm.
Quả nhiên, tấm thẻ nằm túi áo anh – Ôn Tình nhặt cất giúp.
Anh lập tức gọi thư ký điều tra – không thiếu đồng, thậm chí còn nhiều hơn sính lễ quà đính hôn trước đây.
“Là chuyển khoản từ tài khoản Tập đoàn thị.”
Đây là sự khiêu khích công khai Ngôn Triết.
Anh cướp vị hôn thê Lê Tiêu, việc trả tiền đầy bá đạo.
Tại sao chứ?
Từ nhỏ, Ngôn Triết đã là “con nhà người ”, khiến anh sống mãi cái bóng người .
Khi lớn lên, cô gái mà anh thích lại coi đối phương là thần tượng.
Khó khăn lắm anh mới gặp người con gái toàn tâm toàn ý vì anh — rồi lại cướp mất.
Hứa Ý rõ ràng yêu anh thế.
Anh nghĩ cô không bao giờ rời xa, nên mới vô tư làm càn, vội vàng nắm Ôn Tình – người luôn khiến anh hụt hẫng.
là ánh trăng anh không tới, anh lần nắm , dù thoáng chốc, là thỏa mãn chấp niệm.
Nhưng dục vọng che mờ lý trí, khiến anh quên mất cạnh mình còn đóa hồng đỏ.
Giờ thì, cô đã thuộc về người khác.
Sao có như vậy? Anh không cho phép!
Lê Tiêu lục tung quần áo mặc vội, cầm chìa khóa xe lao ra ngoài.
Ôn Tình vội vã chặn anh lại.
“Anh định đi đâu?”
Lần đầu tiên, anh không còn nhẫn nại cô .
“Đừng xen vào.”
Ôn Tình khẽ thở dài, dịu dàng nhường bước.
“Anh còn giải rượu 24 tiếng, nếu thật sự đi tìm cô ấy, để em đưa anh đi.”
Lê Tiêu ngẩn người.
Anh cụp mắt.
“Xin lỗi.”
Anh nhận ra mình đã quá lời.
Ôn Tình lắc đầu, định giơ tay chìa khóa tay anh.
Nhưng anh tránh ra.
“Cô ấy nhìn thấy em, không vui.”
“Anh gọi xe.”
Anh nói vội, ném chìa khóa xuống rồi chạy ra cửa.
Ôn Tình không giữ anh.
Giống như trước đây, Hứa Ý không giữ anh.
tiếc rằng, cô không như Hứa Ý, giận dỗi rồi đi.
Người ngoài cuộc thì luôn sáng suốt – lòng Lê Tiêu giờ đã có người khác.
Nếu giờ cô lại rời đi như trước kia, thì anh không cho cô ấy cơ hội quay về nữa.
“…Có lẽ em khiến anh thất vọng rồi.”
Đầu dây kia còn kịp trả lời.
Cô đã cúp máy, tháo sim ra, dứt khoát bẻ gãy, ném vào thùng rác cạnh.
Gió thu se lạnh, lá ngân hạnh rơi đầy mặt đất.
Ôn Tình bước vào công ty.
Trưởng phòng nhân sự chặn cô lại, mời cô đi nói chuyện về việc bồi thường theo chế độ N+1.
Lúc cô mới biết — trên đường đi tìm Hứa Ý, Lê Tiêu còn tranh thủ thời gian… sa thải cô.
Anh hiện lòng trung thành người con gái đã đánh mất, người đầu tiên đem ra làm vật hi sinh chính là cô.
Năm xưa cô từ chối Lê Tiêu, kiên quyết theo người khác ra nước ngoài, không phải vì không yêu.
là cô nghĩ, thiếu gia như Lê Tiêu, xung quanh đầy rẫy cám dỗ, sớm muộn gì rồi anh chán cô.
Thà làm ánh trăng mà anh không có , còn hơn là vứt rồi trở thành người phụ nữ oán hận.
tiếc, tính toán kỹ lưỡng mấy, cuối cùng là cô — dù hay không — phải quay lại anh, rồi tận mắt chứng kiến ngày xảy ra.
【Lê Tiêu, em nói chuyện anh.】
Tin nhắn gửi đi, trả lại kèm biểu tượng dấu chấm than đỏ.
Anh đã chặn cô.
Thậm chí còn tuyệt tình hơn năm xưa cô làm.
Ôn Tình bật cười — tức phát cười.
“Các người đừng có hối hận.”
Cô tự cho rằng mình đã đủ bình tĩnh rồi.
Vậy mà lúc , không nhịn tháo bảng tên, ném mạnh lên bàn.
Không bất cứ thứ gì, cô tay không rời khỏi công ty.
Tìm Hứa Ý không khó.
Năm xưa, cô vì anh mà bất chấp tất theo về nơi , không người thân thích, người duy nhất có liên quan — có Ngôn Triết.
Lần lại có thêm anh trai cô, chắc chắn họ đang ở nhà họ .
Dù không đối diện, cô .
Buông lòng tự trọng, bấm chuông gọi cửa.
Quản gia còn chẳng thèm mở cửa.
“Cô Hứa đã cùng tiên sinh nhà chúng tôi ra ngoại tỉnh rồi, nghe nói… là đi cầu hôn .”
Cô không tin.
Trước kia cô biết Hứa Ý Ngôn Triết có quen biết.