Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Vết thương đã được băng bó xong, nhưng suốt quá trình đó, chỉ cần tôi rời khỏi tầm của Tống Kỳ Duệ, cậu lập tức không phối hợp nữa.
Bệnh viện là nhà cậu ta, nên bác sĩ cũng chẳng nổi.
Tống Kỳ Duệ kiên quyết không chịu nhập viện, nhất định đòi đưa tôi về nhà.
Tôi lên xe của cậu, mới nhận ra… đường này căn bản không phải đường về nhà tôi.
“Tống Kỳ Duệ, chúng ta đi vậy?”
“Anh vừa mua một căn nhà mới, là tổ ấm anh dồn tâm huyết chuẩn bị cho hai ta.”
Đường càng càng vắng, tôi bắt thấy sợ.
Đừng cậu ta định đưa tôi vào rừng sâu núi thẳm diệt khẩu nhé?
Rừng sâu thì có thật, biệt thự thì cũng có luôn.
Về đến nơi, tôi mới phát hiện sắc Tống Kỳ Duệ tái nhợt hệt như tờ giấy trắng.
Cậu rất yếu. Tôi vội đỡ cậu vào phòng ngủ.
Dỗ mãi mới khiến cậu chịu tôi rời tay ra xuống dưới lấy nước.
Tôi xuống tầng một tìm bếp, nhưng chưa thấy bếp thì đã vô tình bước vào… phòng chứa đồ?
Tôi tò mò bật đèn lên — chớp , tất cả bài trí quen thuộc ập vào .
Những bức ảnh, sợi xích, chiếc lồng… chẳng phải chính là cái Tống Kỳ Lâm từng gửi cho tôi ?!
Không đúng… Rõ ràng là tôi đã chia tay với Tống Kỳ Duệ, vậy tại lại bị dụ dỗ thành sống chung này?
Một khoảnh khắc, tôi như bừng tỉnh.
Đây phải căn nhà mới cả — rõ ràng là nơi cậu ta lên kế hoạch nhốt tôi từ lâu rồi!
Phải trốn thôi! Trốn lập tức! Còn Tống Kỳ Duệ thì gọi bác sĩ đến lo cho là được rồi.
Nhưng tôi không ngờ cửa lớn là khoá điện tử, tôi không mật khẩu, cũng không có dấu vân tay đăng ký!
Tôi ra không được!
rối loạn, tôi nhớ đến một người.
Tống Kỳ Lâm!
cậu ta từng đến nơi này, thì chắc chắn có lại được.
May mà đó tôi chưa xóa liên lạc với cậu ta.
Tôi mở tin nhắn, lập tức gửi đi một dòng:
【Tôi ở biệt thự của anh trai cậu, cứu tôi !】
Tống Kỳ Lâm: 【Thật đấy à? Cô bị anh tôi nhốt mà còn nhắn được cho tôi? Không phải anh tôi giả vờ giăng bẫy đấy chứ?】
Tôi: 【Anh cậu mới rạch cổ tay xong, giai đoạn yếu nhất.】
Tống Kỳ Lâm: 【Quá đỉnh. Đợi tôi.】
Tôi vừa thở phào vì nhận được phản hồi, thì giây sau đó, tiếng động vang lên từ tầng .
Tôi lập tức chạy lên xem, thấy Tống Kỳ Duệ ngã xuống khỏi giường.
Tôi vội đỡ cậu dậy, nhưng chỉ tích tắc, cậu đã như hồn ma quấn lấy tôi, siết tôi vào lòng.
“Thật tốt… em vẫn còn ở đây. nãy anh còn tưởng em đi rồi… bỏ anh mà đi mất rồi.”
Tôi chột dạ:
“Cậu nghỉ ngơi một lát đi nhé, tôi xuống dưới lấy nước tiếp đã…”
Tôi vừa đỡ cậu nằm lại giường, xoay người định rời đi…
“Bé con.”
Tôi lại.
Tống Kỳ Duệ mỉm cười dịu dàng, ánh nhìn tôi sâu thẳm khó đoán.
“Đừng rời xa anh… được không?”
15
Tôi đứng dưới nhà, sốt ruột đến mức dậm chân liên tục.
Tống Kỳ Lâm còn chưa đến?
Điện thoại bỗng rung lên, tôi nhận được một tin nhắn.
【Lâm: Lên mái nhà.】
Cậu ta đúng là… bò từ trời xuống thật.
Tôi rón rén leo lên lầu.
Tống Kỳ Lâm đã chui được vào từ tầng gác mái.
“Đi thôi, xe tôi đỗ bên ngoài, theo tôi trèo xuống.”
Sau một loạt thao tác như phim hành động, cùng tôi cũng lại được ngồi chiếc xe quen thuộc .
Lên xe xong, tôi mới thở phào một hơi thật dài.
“Trời ơi, cùng cũng thoát ra được. Anh cậu mà phát bệnh thì thật sự không chịu nổi .”
Tống Kỳ Lâm lại cười toe toét:
“Chính cái kiểu như mới khiến chuyện tình yêu thêm phần kịch tính chứ.”
Tôi cau mày khó hiểu:
“Nhưng tại cậu lại chịu giúp tôi?”
“Cười chết. Cái này mà gọi là giúp à? Tôi thấy anh tôi ngứa lâu rồi. Dựa vào cái mà anh ấy có được người yêu, còn tôi thì không?”
Hai anh em nhà này… đúng là vô địch thiên hạ.
Xe bon bon chạy xuống núi, chỉ còn chút nữa thôi là tôi sẽ về đến nhà rồi.
Nhưng ấy, phía đột nhiên xuất hiện chiếc xe chạy ngang chắn đường, ngăn không cho chúng tôi tiếp tục đi.
Đúng đó, điện thoại vang lên.
Tống Kỳ Duệ gọi.
Tôi run đến mức tay cũng không ấn nổi nút từ chối cuộc gọi.
Tống Kỳ Lâm cũng mắng một câu, rồi với tôi:
“Nghe đi. Hắn chuẩn bị hết rồi, mình không thoát nổi .”
Tôi như đã chuẩn bị sẵn cái chết, ấn nút nghe máy.
điện thoại truyền đến giọng lạnh lẽo đến rợn người của Tống Kỳ Duệ:
“Lê Thải, nước của anh ?”
Tôi cười khan tiếng:
“Ở nhà tìm mãi không thấy cái ly nào… nên em định xuống núi mua cho anh nha, ha ha…”
“Em bắt dây dưa với Tống Kỳ Lâm từ bao giờ?”
Khoan đã… cậu ta là Tống Kỳ Lâm đưa tôi đi?
Não tôi bỗng chốc đơ toàn tập.
Tống Kỳ Duệ tiếp tục:
“Cả ngọn núi này là của anh. Đừng mơ thoát được. Cứ đứng đó chờ đi… Anh sẽ xử lý nó , rồi mới đến lượt em.”
16
Tống Kỳ Duệ vừa đến nơi, không một lời đã túm cổ áo Tống Kỳ Lâm mà đấm tới tấp.
Tống Kỳ Lâm bị đánh đến mũi bầm dập, còn vết thương của Tống Kỳ Duệ cũng nứt ra, máu bắn tung toé.
Tôi lao vào giữa hai người can ngăn.
Hai tổ tông nhà này, bất kỳ ai xảy ra chuyện, nhà Tống cũng không tha cho tôi !
Tôi ôm lấy eo Tống Kỳ Duệ.
“Em thiên vị, che chở cho cậu ta hả?!”
Vậy thì tôi sang ôm người kia nhé?
Tôi vừa định chạy qua ngăn Tống Kỳ Lâm, thì đã bị Tống Kỳ Duệ kéo ngược trở lại:
“Em dám đi thật hả?!”
Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, rốt cuộc cậu ?!
May mà nhờ tôi can, hai người cùng cũng dừng tay.
Tống Kỳ Duệ lảo đảo một cái, đứng không vững, với vệ sĩ:
“Đưa nhị thiếu gia về, giam lỏng ba tháng.”
Sau đó nhìn tôi:
“Bé con, theo anh về.”
Không phải mệnh lệnh cũng không phải câu hỏi — mà là ra lệnh.
Tôi lại bị đưa trở về biệt thự.
À không, này Tống Kỳ Duệ dẫn tôi vào căn phòng được “chuẩn bị riêng cho tôi”.
Còng tay phủ lớp lông mềm được khóa lại “cạch” cổ tay tôi.
May mà cậu ta không trói tôi vào lồng, chỉ đặt tôi nằm giường.
Tống Kỳ Duệ nở nụ cười dịu dàng, tay vuốt tôi:
“Bé con à, tuyệt thật. cùng cũng chỉ còn lại hai chúng ta.”
Tôi rùng mình.
sau đó, Tống Kỳ Duệ bất ngờ ngất xỉu, đổ người xuống sàn.
“Này này này! Cậu đừng chết đấy nhé! Nếu cậu chết thì tôi ?! Tôi còn chưa ăn tối mà!”
May là Tống Kỳ Duệ vẫn chưa định kéo tôi cùng chết, cậu đã gọi bác sĩ đến bất tỉnh.
Bác sĩ giúp cậu nằm lên giường tôi, liếc nhìn chúng tôi với vẻ phức tạp.
Chắc ông ta nghĩ: người có tiền đúng là chơi trò kỳ quái thật.
Tôi xấu hổ đưa tay ra:
“Bác sĩ, ông giúp tôi mở cái này được không?”
Bác sĩ: “Xin lỗi, thiếu gia không dặn về việc đó cả.”
Tôi: “ ông báo cảnh sát giúp tôi được không?”
Bác sĩ coi như không nghe thấy, tập trung băng bó cho Tống Kỳ Duệ.
Thở dài… cũng phải thôi, mạng bác sĩ cũng là mạng người mà.
17
Có lẽ vì Tống Kỳ Duệ luôn đối xử dịu dàng với tôi, nên tôi vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của mọi chuyện.
Tôi cứ nghĩ cậu chỉ giận, dạy tôi một bài học. Nhưng ngày trôi qua, cậu vẫn không có ý định thả tôi.
Mỗi ngày, cơm là do cậu đút tận miệng cho tôi.
cả đi vệ sinh cũng được cậu đích thân phục vụ.
Buổi tối thì… nhất định phải ngủ cùng tôi một chiếc giường.
Thậm chí còn một số chuyện mà người yêu hay với nhau.
Ban tôi cố gắng chống cự, nhưng sức tôi không bằng cậu ta, thêm vào đó là sự kiên trì dụ dỗ không ngừng nghỉ, cùng tôi chỉ có nửa tình nguyện, nửa bị ép buộc mà nhượng bộ vài .
Một hai thì còn được, nhưng vấn đề là… Tống Kỳ Duệ như nghiện rồi ấy! Thời gian này đúng là không phân biệt ngày đêm nữa!
Giờ dù tôi có đá cậu một phát, cậu vẫn sẽ rúc lên, thậm chí còn liếm liếm vài cái.
“Tống Kỳ Duệ, tôi mệt lắm rồi… tôi ngủ một lát được không?”
Tống Kỳ Duệ hôn vài cái lên người tôi:
“Ngủ đi, không cần ý đến anh.”
Cậu như vậy thì tôi ngủ nào cho nổi?!
Sớm bộ thật của Tống Kỳ Duệ là kiểu biến thái này, tôi tuyệt đối đã không dây vào!
“Tống Kỳ Duệ, tôi ra ngoài.”
Vừa dứt lời, cậu liền siết chặt cổ chân tôi.
“Bé con ra ngoài ? Ở bên anh này không tốt ? Hay là… em chuyển sang cái lồng bên cạnh ở thử?”
Thôi dừng! Đại ca, tuỳ cậu! Tôi không nữa có được chưa?
Cứ không đã trôi qua bao nhiêu ngày, cùng tôi được cứu.
Nhà Lê phát hiện tôi mất tích, liền đến nhà Tống đòi người.
Ban , còn định chất vấn cho ra lẽ, nhưng sau thấy khuôn tròn trịa phúng phính hơn của tôi… thì chỉ im lặng.
Không, khoan đã! Tôi thực sự bị bắt nạt đó!!!
cùng, nhà Tống bồi thường bằng cách chuyển cho nhà Lê vụ ăn, còn riêng tôi thì được “bồi thường” thêm năm triệu.
tôi, Tống Kỳ Duệ còn bị chính người nhà đánh cho một trận.
đó tôi mới thấy hả giận một chút.
rời đi cùng nhà Lê, tôi sang với Tống Kỳ Duệ:
“Tống Kỳ Duệ, chúng ta chia tay đi.”
Cậu định vùng dậy, nhưng bị hai vệ sĩ giữ chặt. Chỉ có quỳ gối nền đất, ánh tuyệt vọng, van xin câm lặng.
18
Mãi cho đến được nghỉ hè, Tống Kỳ Duệ vẫn chưa được thả ra.
Nhưng chắc… cũng sắp rồi.
Vừa vào kỳ nghỉ, Lê Anh và người bạn đã bắt lên kế hoạch đi du lịch.
hỏi đến tôi…
Tôi dứt khoát đáp:
“Tôi về thăm ba mẹ nuôi.”
Tiện cũng là tránh xa tên điên kia.
Tôi trở về thôn Bắc Sơn.
Vừa thấy tôi, mẹ nuôi đã rưng rưng nước . Bà tưởng tôi sẽ không bao giờ lại nữa.
Mẹ định chạy tới ôm tôi, nhưng vừa mở vòng tay ra mới phát hiện hai bàn tay đầy bùn đất, mà tôi thì ăn mặc gọn gàng sạch sẽ. Bà chần chừ, không dám chạm vào tôi.
Tôi chủ động ôm lấy bà: “Mẹ, con về rồi đây.”